Chương 46

Tống Thính Hoan dẫn Giang Ngộ đến một quán ăn, cách Cần Đức không xa, chính là quán lần trước Trần Nguyên dẫn họ tới.

Tống Thính Hoan thích nhất là hoành thánh tôm thịt của nhà này.

Đúng vào giờ cơm, trong tiệm gần như đã đầy người, Tống Thính Hoan tìm được một bàn trống trong góc, vô cùng hào phóng mà đưa thực đơn đến trước mặt Giang Ngộ: “Muốn ăn cái gì thì cứ gọi, em mời.”

Giang Ngộ cười: “Còn không cho gọi phần lớn, nhóc đúng là hào phóng.”

“...” Tống Thính Hoan dừng một chút, miễn cưỡng cứu vớt chính mình: “Vừa rồi em đã tính lại tiền tiêu vặt tháng này, gọi một phần lớn cũng không phải không thể.”

Giang Ngộ giả mù sa mưa mà “À” một tiếng, nói với bà chủ: “Hai phần hoành thánh nhỏ.”

Sau đó dưới ánh mắt của Tống Thính Hoan, anh cong môi, chậm rãi bổ sung một câu: “Lấy phần toàn nhân tôm thịt.”

Tống Thính Hoan: “?”

Tống Thính Hoan vội vàng rũ mắt nhìn thực đơn, một phần như vậy hơn 12 tệ, hai phần chính là 24 tệ!

“Bà chủ...”

Dưới đôi mắt mang đầy ý cười của Giang Ngộ, Tống Thính Hoan mím môi, nhanh chóng sửa lại: “Chỉ cần một phần là được.”

Ở đối diện, chàng trai cầm cái ly cười khẽ một tiếng.

Tống Thính Hoan: “...”

Trong lúc này, Giang Ngộ đi ra ngoài nghe điện thoại, Tống Thính Hoan cúi đầu nhìn tin nhắn của Quan Lâm Lâm.

Quan Lâm Lâm: [Vậy mà Hàn Tinh Tinh lại rời khỏi cuộc bình chọn hoa khôi rồi!]

Quan Lâm Lâm: [Chị ấy và Giang Ngộ BE rồi sao?]

Kèm theo đó là một đường link diễn đàn, chỉ nhìn tiêu đề cũng đã có thể phỏng đoán khu bình luận có bao nhiêu tò mò và nhiều chuyện. Tống Thính Hoan không ấn mở, cô suy nghĩ về chuyện khi tan học.

Trực giác nói cho Tống Thính Hoan biết, dường như Giang Ngộ và Hàn Tinh Tinh không có quan hệ đó, tuy rằng vừa rồi Hàn Tinh Tinh đã công khai mở miệng lên án Giang Ngộ.

Nhưng cô lại không thể không thừa nhận, Giang Ngộ đối xử với Hàn Tinh Tinh không giống với những cô gái khác. Nói như thế nào nhỉ, chính là sự bao dung không hề có với người khác, nhưng dường như không phải là thích.

Dù sao thì sẽ không có người nào đối xử với người mình thích như vậy.

Giang Ngộ lau bàn, lại lấy nước sôi tráng ly, Tống Thính Hoan bỗng nhiên nhớ tới lời Quan Lâm Lâm nói: Trần Nguyên còn rất cẩn thận.

Thực ra Giang Ngộ cũng là người rất tinh tế.

Cô nhớ tới cái cặp sách anh mua cho cô.

Gần như là giống y hết cái cô mang từ Lăng Thành tới, còn treo một cái móc khóa đáng yêu.

“Suy nghĩ cái gì vậy?”

“Hả?”

“Anh đẹp như vậy à?”

“?”

Giang Ngộ không để bụng ánh mắt của người xung quanh chút nào: “Nhóc đã nhìn chằm chằm vào anh ba phút rồi, sao hả, dễ nhìn nên no luôn rồi? Đẹp đến mức không cần ăn cơm à?”

Tống Thính Hoan: “...”

Người này đúng là đỉnh cao.

Nhận thấy được ánh mắt của người xung quanh, Tống Thính Hoan rũ mắt: “Ừm, anh rất giống Iron Man.”

Giang Ngộ: “?”

Thấy Giang Ngộ có chút giật mình, Tống Thính Hoan nhấp ngụm nước trà, bình tĩnh mở miệng: “Ừm, người là sắt, cơm là thép.”

Giang Ngộ: “...”

Mấy người nhiều chuyện xung quanh: “...”

Tống Thính Hoan cũng cảm thấy hơi lạnh, cô giống như thấy được hình ảnh lá cây bị gió thu cuốn đi trong không khí.

Thôi, đổi chủ đề đi.

“Anh và Hàn Tinh Tinh, hai người...”

Giang Ngộ giương mắt, trong ánh mắt là sự khó chịu.

“...” Tống Thính Hoan quyết định ngoan ngoãn ngậm miệng.

Không bao lâu sau, hai bát hoành thánh nóng hổi được bưng lên bàn, nước canh nồng đậm, mùi hương bốn phía. Tống Thính Hoan đã sớm đói bụng, nuốt nước miếng, lại trông mong mà nhìn sang bát nhân tôm thịt của Giang Ngộ.

Tống Thính Hoan rất không có tiền đồ mà nuốt nước miếng, trong lòng thầm nghĩ: Tháng sau... Chờ đến khi cô có tiền, cô cũng gọi!

Tống Thính Hoan có chút kén ăn, đặc biệt là các loại gia vị, hành gừng tỏi rau thơm đều không ăn. Vừa rồi quên nói với bà chủ, hiện tại chỉ có thể nhặt từng cái ra ngoài.

Cuối cùng cũng nhặt đến khi trên mặt nước không còn màu xanh, Tống Thính Hoan đang muốn ăn thì bát hoành thánh trước mặt bỗng bị lấy đi.

Tống Thính Hoan ngước mắt, Giang Ngộ cũng đã đẩy bát của anh đến trước mặt cô. Chàng trai không ngẩng đầu, nhưng vẫn phát hiện tầm mắt của cô, động tác vừa cầm đũa vừa mở miệng rất ngứa đòn: “Cảm ơn.”

Tống Thính Hoan: “!”

Cô chớp mắt, Giang Ngộ đã gắp một chiếc hoành thánh nhìn giống như cá vàng lên, động tác muốn đẩy bát đi của Tống Thính Hoan cũng dừng lại.

Thôi, không tức giận, vì hôm nay tâm trạng của anh không tốt, miễn cưỡng tha cho anh.

Tống Thính Hoan phồng má, chuẩn bị bắt đầu nhặt rau thơm ra lần nữa thì lại phát hiện trong cái bát này hoàn toàn không có rau thơm và hành! Cô lật qua qua lật lại, phía dưới cũng không có.

Chưa đầy ba mươi giây, Tống Thính Hoan bỗng có cảm giác mọi chuyện chuyển biến bất ngờ. Cô cong mắt cười, nhìn thiếu niên trước mặt đang lặng lẽ ăn. Giữa tiếng húp sột soạt vang khắp quán, chỉ có mình anh ngồi ăn một cách yên tĩnh, trông vô cùng tao nhã, biến một bát hoành thánh nhỏ thành một bữa tiệc sang trọng kiểu Pháp.

“Giang Ngộ.”

“Hửm?”

“Anh có biết vừa rồi anh đã bỏ lỡ điều gì không?” Cô cũng chẳng mong Giang Ngộ sẽ đáp lời, tự mình nói tiếp: “Anh đã bỏ lỡ mất một trăm triệu đấy.”

Giang Ngộ: “...”

Một lát sau, cô bé lại ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh: “Giang Ngộ, để em kể anh nghe một câu chuyện nhé.”

“Gần biên ải có một người giỏi bói toán, một ngày nọ, con ngựa của ông ta đột nhiên chạy vào đất Hồ...”

Giang Ngộ: “...”

“Anh biết câu chuyện này đúng không?”

“Không biết.”

“Các anh không cần học thuộc à? Tái ông thất mã đó.”

*Tái ông thất mã: Trong câu “Tái ông thất mã, yên tri phi phúc”, nghĩa là mất ngựa chưa chắc đã là điều xấu, cũng giống như trong cuộc sống, họa phúc đan xen, chưa chắc điều không may mắn hôm nay sẽ không mang đến lợi ích về sau.

“À, thành tích kém, quên rồi.”

“...”

Thôi, cô vốn không giỏi điều tiết bầu không khí, chỉ càng nói càng gượng gạo mà thôi.