Chương 45

“Giang Ngộ.”

Giọng nói nhàn nhạt, Tống Thính Hoan nhìn theo, là cô gái xinh đẹp gặp được ở thư viện vào buổi chiều, lúc này cô đã hoàn toàn khẳng định người nọ là Hàn Tinh Tinh.

Hàn Tinh Tinh đi lên trước, muốn nói lại thôi mà nhìn Tống Thính Hoan, Tống Thính Hoan rất có tự giác, đang muốn xoay người tránh đi thì lại bị Giang Ngộ kéo cánh tay.

Tống Thính Hoan: “?”

Lúc này ở trong trường không có nhiều người lắm, chỉ có học sinh khối 12, nhưng con người Giang Ngộ dù ở đâu thì vẫn luôn là tiêu điểm, hấp dẫn không ít ánh mắt.

Hàn Tinh Tinh thu hồi sự nhiều chuyện và tò mò trong mắt lại: “Giang Ngộ, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu không?”

Tống Thính Hoan chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm tay cô siết chặt hơn, vẻ mặt của chàng trai bên cạnh cũng nhạt nhẽo: “Tôi cảm thấy chiều nay tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”

Chỉ một câu, đôi mắt của Hàn Tinh Tinh đã đỏ lên.

“Chỉ là, chuyện này thực sự rất quan trọng đối với tôi. Giang Ngộ...” Trong giọng nói của cô ấy không còn sự nhàn nhạt, mà lại có phần khẩn cầu cùng làm nũng: “Coi như tôi xin cậu đó, được không?”

Hàn Tinh Tinh đang muốn nắm lấy cánh tay của Giang Ngộ, lại bị Giang Ngộ dùng điện thoại tránh đi: “Hàn Tinh Tinh, có lẽ cậu cũng biết, chiêu này của cậu không có tác dụng với tôi.”

Hàn Tinh Tinh âm thầm cắn răng, nhìn Giang Ngộ đang nắm lấy cánh tay của Tống Thính Hoan, trong đôi mắt sáng ngời của cô ấy đột nhiên ánh lên sự giảo hoạt.

“Giang Ngộ...” Cô lần nữa mềm giọng: “Cậu thật sự nhẫn tâm như vậy sao, không bận tậm đến tình cảm mấy năm nay của chúng ta một chút nào à? Sao cậu lại có thể như vậy chứ?”

Có lẽ là Giang Ngộ bị tiếng nói mềm oặt của Hàn Tinh Tinh làm cho buồn nôn, trong mắt đều là chán ghét: “Hàn Tinh Tinh, cậu bình thường một chút đi.”

“Vậy cậu đồng ý với tôi rồi à?”

“Không được.”

“Quả nhiên là trong lòng cậu có người khác rồi.”

“?”

Tống Thính Hoan bị Giang Ngộ nắm tay, trong mắt đều là sự kinh ngạc không thể che giấu.

Hàn Tinh Tinh nhìn Tống Thính Hoan một cái, khóe mắt cũng đỏ ửng: “Giang Ngộ, sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy?”

“Hàn Tinh Tinh!”

Cánh tay của Tống Thính Hoan bỗng bị đau, cô rên nhẹ một tiếng. Giang Ngộ bừng tỉnh, ý thức được vừa rồi không kiểm soát lực tay nên anh hơi buông lỏng ra, nhìn cô gái đã đỏ ửng mắt trước mặt, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo: “Hàn Tinh Tinh, cậu lại phát điên cái gì nữa?”

“Cái gì gọi là tôi phát điên?” Hàn Tinh Tinh càng có tinh thần hơn: “Rõ ràng là lúc trước cậu không phải như vậy, cậu chưa bao giờ đối xử với tôi như thế, nhất định là trong lòng cậu có...”

“Được!”

Cuối cùng Giang Ngộ cũng thỏa hiệp, nghiến răng nói ra một chữ.

Hàn Tinh Tinh quá mức nhập vai, thiếu chút nữa đã không thể dừng lại, nhanh chóng kéo cảm xúc trở về: “Cậu nói đó nhé, vậy cuối tuần tôi tới.”

Nói xong, Hàn Tinh Tinh nháy mắt với Tống Thính Hoan: “Cảm ơn em nhé, bé đàn em.”

Tống Thính Hoan: “?”

Nhìn Hàn Tinh Tinh thu lại nước mắt, Tống Thính Hoan còn chưa lấy lại tinh thần, Giang Ngộ ở bên cạnh đã bực bội kéo cô đi. Vóc dáng của cô nhỏ, muốn đuổi kịp bước chân Giang Ngộ thì hơi khó khăn, huống chi cô còn rất tò mò mà quay đầu lại nhìn Hàn Tinh Tinh nhiều lần.

Khi Tống Thính Hoan lần nữa quay đầu lại, Giang Ngộ đã cạn kiệt sự kiên nhẫn: “Muốn nhìn như vậy, không bằng nhóc đợi một lát rủ cậu ta đi ăn cơm đi?”

Tống Thính Hoan: “Hả?”

Ánh mắt của cô gái ngơ ngác, hiển nhiên là không ngờ anh sẽ tức giận đến vậy.

Im lặng một lát, Giang Ngộ mím môi, nới lỏng cái tay đang nắm lấy cô.

“Lát nữa nhóc tự tìm chỗ ăn cơm đi, anh còn...”

Tống Thính Hoan kéo góc áo của anh: “Em biết có một quán bán hoành thánh không tồi, anh có muốn nếm thử không, em mời anh ăn.”

Giọng điệu của cô bé mềm mại, khi hạ thấp thì rất giống làm nũng.

Hoàn toàn khác với tiếng nói khoa trương đầy cố ý của Hàn Tinh Tinh.

Giang Ngộ rũ mắt nhìn cô.

“Quán ăn mà nhóc đi với bạn trai nhỏ à?”

Tống Thính Hoan: “?”

Cô từ từ nhớ ra, bạn trai nhỏ mà Giang Ngộ nói tới là Trần Nguyên.

“Đã nói rồi, không phải bạn trai.”

Người bên cạnh không trả lời, Tống Thính Hoan cũng không biết vì sao, cô cứ cảm thấy sự xuất hiện của Hàn Tinh Tinh khiến Giang Ngộ có chút bực bội. Sự bực bội này không liên quan đến sự yêu thích, mà là một loại cảm xúc khác.

Có chút giống... Không muốn đối mặt? Muốn trốn tránh.

Nhưng Giang Ngộ là một người kiêu ngạo, có cái gì mà không muốn đối mặt chứ?

Tống Thính Hoan hít một hơi thật sâu, cô có chút không hiểu vì sao bản thân lại đột nhiên quan tâm tới cảm xúc của Giang Ngộ như vậy.

Có lẽ là vì cùng sống dưới một mái hiên, anh không vui cũng sẽ lây cho cô.

“Giang Ngộ, có phải tâm trạng của anh không được tốt lắm không?”

“Con mắt nào của nhóc nhìn thấy tâm trạng của anh không tốt?”

“...”

Được rồi, có lẽ đây là sự quật cường cuối cùng của một người kiêu ngạo.

Tống Thính Hoan quyết định không cãi cọ với anh: “Vậy rốt cuộc là anh có muốn ăn cơm không?”

Trong tiếng nói mềm mại ấy có thêm sự không kiên nhẫn mà lần đầu anh thấy, Tống Thính Hoan cũng không biết sao bản thân lại nói như vậy với Giang Ngộ. Cô mím môi, thuyết phục: “Ờm, dù sao thì... Người là sắt cơm là thép, không ăn sẽ đói chết đấy.”

Vừa nói lời này, cả hai người đều im lặng.

Giang Ngộ bỗng cười nhẹ một tiếng, nhìn cô gái đang xấu hổ buồn bực này: “Tống Đình Đình, nhóc đúng là... Văn chương xuất chúng.”

Tống Thính Hoan: “...”

Cô thì thầm: “Dù nói hơi ẩu những cũng có lý mà.”

Âm thanh rất nhỏ, nhưng Giang Ngộ vẫn nghe thấy.

“Đi thôi.”

“Hả?”

“Không phải muốn mời anh ăn cơm à?”

“À.”

Lúc này, đổi lại là Tống Thính Hoan đi phía trước.

Nhưng cô đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng, trước mắt đã là cuối tháng, cô sắp dùng hết tiền tiêu vặt tháng này rồi. Nếu tối nay cô mời Giang Ngộ ăn cơm, vậy có nghĩa là cô sẽ phải cạp đất vào ba ngày cuối này.

Quả nhiên, con người không nên mạnh miệng.

“Làm sao vậy?” Giang Ngộ không bỏ lỡ biểu cảm khó xử của cô.

Tống Thính Hoan dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Ngộ, ánh mắt vô cùng chân thành: “Anh rất đói bụng sao?”

“Bình thường.”

Ừm, vậy thì dễ rồi.

Tống Thính Hoan nói tiếp với Giang Ngộ: “Vậy lát nữa anh có thể gọi một phần nhỏ không?”

Giang Ngộ: “?”

“Bởi vì...” Tống Thính Hoan có chút bối rối, nhưng vẫn rất thành thật nói với Giang Ngộ: “Trong người em không có nhiều tiền như vậy.”

Giang Ngộ: “...”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Ngộ: Có thành ý, nhưng không nhiều.