Chương 44

Giới thiệu người yêu cho Giang Ngộ?

Tống Thính Hoan quả thực không thể tin vào tai mình, cô nhìn Giang Ngộ, nghiêm túc hỏi: “Anh... Còn cần người khác giới thiệu sao?”

Giang Ngộ không trả lời, Tống Thính Hoan cảm thấy, ánh mắt Giang Ngộ nhìn cô chính là ánh mắt nhìn kẻ ngốc 2.0.

“Thôi, yêu đương với ai vốn là chuyện của chính anh, anh chỉ cần...”

Cô vậy mà còn giáo dục anh như học sinh tiểu học vậy, Giang Ngộ cười khẽ: “Anh chỉ cần thế nào?”

Anh chỉ cần toàn tâm toàn ý, không làm kẻ cặn bã là được.

Nhưng vào khoảnh khắc đối diện với tầm mắt của Giang Ngộ, Tống Thính Hoan không dám nói lời này. Cô hắng giọng, thoáng nhìn quyển sách trong lòng, bỗng chốc đông cứng mà chuyển đề tài: “A, anh nói mượn sách, nhưng em không định mượn.”

Giang Ngộ: “...”

Cung phản xạ không dài như nhau, khó trách lại ngây ngốc.

“Không phải thích xem sao?”

Tống Thính Hoan im lặng, đúng là thích.

Cô phồng má: “Nhưng sẽ chậm trễ việc học tập.”

Giang Ngộ không tỏ ý kiến, đầu ngón tay nhẹ di chuyển trên điện thoại: “Có muốn về không?”

Anh vừa dứt lời, màn hình điện thoại đã sáng lên, Tống Thính Hoan liếc mắt một cái đã thấy được cái tên “Hàn Tinh Tinh”, nhưng điện thoại lại bị Giang Ngộ trực tiếp cúp.

Lại vang lên, lại cúp máy.

Khu nghỉ ngơi của tầng bốn không có người, âm thanh chấn động bị ngắt, xung quanh trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Tống Thính Hoan nuốt nước miếng, yếu đuối mở miệng dò hỏi: “Có muốn em tránh đi không?”

Giang Ngộ không trả lời, nhưng trong đôi mắt đen tuyền của cô nhóc này viết mấy chữ rõ ràng... Có dưa, mà mình chính là bóng đèn.

Anh hơi nhếch môi: “Như thế này thì không chậm trễ việc học tập à?”

Tống Thính Hoan: “?”

Giang Ngộ nắm điện thoại, gõ thật nhẹ lên đỉnh đầu Tống Thính Hoan: “Bạn nhỏ, học tập cho tốt, đừng có nghĩ linh tinh cả ngày.”

Tống Thính Hoan nhíu đôi lông mày thanh tú lại, xoa xoa chỗ bị Giang Ngộ gõ.

Cái gì mà linh tinh, cô nghĩ cái gì chứ?

Giang Ngộ đã rút quyển sách trong lòng cô ra, nhanh chóng bước xuống thang, một tay cầm sách, một tay nắm điện thoại, đang cúi đầu trả lời tin nhắn.

Tống Thính Hoan không quấy rầy, nhắm mắt mà đuổi theo sau. Hai người đi đến tầng một, Giang Ngộ dùng thẻ học sinh quét, đặt quyển “Giám Định Và Thưởng Thức Nghệ Thuật” vào một cái tủ nhỏ, sau đó đóng lại.

Lần đầu tiên tới thư viện, Tống Thính Hoan đã nghe Quan Lâm Lâm giới thiệu, đây là một cái giá sách dự trữ tạm thời, nếu có quyển sách nào muốn đọc mà không tiện mang đi thì có thể tạm thời để ở đây, không cần lo lắng sẽ bị bạn học khác mượn đi mất. Nhưng nếu trong ba ngày không tới mở tủ, quản lý sẽ lần nữa lấy ra đặt lên giá sách, tránh chiếm dụng tài nguyên.

Giang Ngộ ấn cửa tủ, lại đưa thẻ học sinh tới trước mặt Tống Thính Hoan.

Tống Thính Hoan: “?”

Giang Ngộ nắm tay cô, đặt thẻ học sinh vào lòng bàn tay cô, sau đó lãnh đạm mà nói một câu: “Lần sau tự làm.”

...

Tống Thính Hoan kẹp thẻ học sinh của Giang Ngộ vào sách Tiếng Anh, nhét vào cặp sách. Một tấm thẻ nho nhỏ, khối lượng gần như có thể bị xem nhẹ, nhưng Tống Thính Hoan lại cảm thấy như đang giữ một quả bom trong cặp sách.

Như là trong lòng có quỷ, Tống Thính Hoan lại ấn quyển sách Tiếng Anh vào sâu hơn, Quan Lâm Lâm ở bên cạnh đột nhiên lại gần: “Thính Thính, cậu có nghe gì không thế?”

“Cái gì?”

“Hôm nay có người gặp được Giang Ngộ và Hàn Tinh Tinh ở thư viện.” Quan Lâm Lâm vô cùng tiếc nuối mà hừ nhẹ một tiếng: “Đều là ở thư viện, sao mình lại không được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thú vị đó chứ?”

Tống Thính Hoan tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thú vị: “...”

“Nhưng đủ loại dấu hiệu cho thấy, có lẽ là Hàn Tinh Tinh đang yêu đương với Giang Ngộ.”

“Cũng không nhất định.”

“?”

Quan Lâm Lâm có chút kinh ngạc mà nhìn bạn cùng bàn của mình: “Cậu vừa nói gì?”

Tống Thính Hoan mím môi: “Không có gì.”

Không chỉ bởi vì Giang Ngộ phủ nhận, mà bản thân cô cũng đã suy nghĩ cẩn thận.

Không khí khi Giang Ngộ và Hàn Tinh Tinh ở cạnh nhau không hề giống yêu đương chút nào, Hàn Tinh Tinh đối với Giang Ngộ dương như cũng không phải là kiểu táo bạo theo đuổi như Trương Hân Nhiên.

Nhưng rốt cuộc là gì chứ?

Tống Thính Hoan nhíu mày, có chút không hiểu rõ, trước mắt đột nhiên hiện lên khuôn mặt nhếch môi cười của chàng trai nào đó... Bạn nhỏ, học tập cho tốt, đừng có nghĩ linh tinh cả ngày.

Giọng nói của anh trầm thấp, mấy chữ “bạn nh”ỏ ma sát bên tai, Tống Thính Hoan cảm thấy tai hơi nóng lên.

Giang Ngộ nói đúng, cô nên học tập cho tốt, không nên suy nghĩ linh tinh.

Cô... Cô nghĩ tới Giang Ngộ làm gì chứ!

Không, cô mới không nghĩ tới Giang Ngộ!

Hôm nay là thứ sáu, cuối tuần có kỳ thi thử lần thứ hai cho khối 12, cần sử dụng thêm phòng thi, cho nên các khối khác không có tiết tự học buổi tối, 6 giờ đã tan học.

Tống Thính Hoan vẫn chậm rãi đi ra khỏi khu giảng dạy, lập tức thấy được chàng trai ở bên cạnh lan can. Giang Ngộ đang cúi đầu gửi tin nhắn, áo khoác đồng phục vắt trên lan can.

Tống Thính Hoan đi lên trước, rất tự giác mà ôm áo khoác đồng phục của anh vào lòng, hơi thở mát lạnh quen thuộc truyền vào trong mũi, sau đó cô mới ý thức được, hình như bản thân đã tạo thành thói quen.

Giang Ngộ nhướng mi, khóe môi nhếch lên: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Tống Thính Hoan: “...”

Cũng không chờ Tống Thính Hoan phản ứng lại, Giang Ngộ đã xách cặp sách của cô lên, Tống Thính Hoan cũng rất tự nhiên mà thả cái cặp trên vai xuống.

Càng giống như một loại ăn ý.

Hai người vẫn một trước một sau mà đi, Tống Thính Hoan ôm đồng phục của Giang Ngộ, Giang Ngộ xách cặp sách của Tống Thính Hoan.

Một hình ảnh kỳ dị nhưng lại hài hòa.

“Buổi tối muốn ăn cái gì?” Giang Ngộ dừng lại, nghiêng đầu hỏi cô.

Tối nay dì giúp việc của nhà họ Giang xin nghỉ, Mạnh Thư Đường bảo hai người họ tự giải quyết bữa tối bên ngoài.

Tống Thính Hoan: “Em thế nào cũng được.”

“KFC?”

“?”

“Không phải các bạn nhỏ đều thích sao?”

“...”

Thiếu niên nở nụ cười, Tống Thính Hoan phồng má: “Em không phải bạn nhỏ.”

Chỉ là vóc dáng của cô hơi nhỏ thôi.