Tống Thính Hoan đang muốn mở miệng, nói cô không cần mượn thì đã thấy một cô gái đặc biệt xinh đẹp ở cuối kệ sách.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, mái tóc dài gần chạm eo, trên người mặc đồng phục tím trắng của Cần Đức, kích cỡ hơi rộng, che đi gần hết cái quần, chỉ lộ ra một cái viền nhỏ. Đôi chân thon dài thẳng tắp, trắng đến phát sáng.
Đối phương trang điểm nhẹ nhàng, nhìn rất tinh xảo xinh đẹp.
Trực giác nói với Tống Thính Hoan, đây là người có tần suất xuất hiện trên diễn đàn trường cao nhất, cũng là người có khả năng thực hiện khẩu hiệu thứ hai của Cần Đức nhất... Hàn Tinh Tinh.
Ánh mắt của Hàn Tinh Tinh dừng trên người Tống Thính Hoan trước tiên, chớp mắt một cái rồi mới nhìn về phía Giang Ngộ: “Giang Ngộ, tôi có chút việc muốn nói với cậu.”
Cô ấy rất xinh đẹp, giọng điệu lại hơi lạnh nhạt, trung hòa khá tốt sự xinh đẹp đầy tính công kích này.
Giang Ngộ lấy thẻ học sinh trong túi quần ra, đưa tới trước mặt Tống Thính Hoan: “Tự đi mượn đi?”
“Hả? Em...” Còn chưa nói được lời từ chối, cái thẻ đã bị nhét vào trong tay. Tống Thính Hoan nhìn người con trai với ngũ quan thanh tú trên tấm thẻ nhựa, có lẽ là chụp từ hai ba năm trước, tuấn tú hơn cả Giang Ngộ của hiện tại.
Hàn Tinh Tinh đi lên trước, nhìn về phía Tống Thính Hoan, hơi nhướng mày.
“Vậy chúng ta đến chỗ cũ nói nhé?”
Chỗ cũ, mập mờ đến cỡ nào chứ. Tống Thính Hoan nghĩ.
Hàn Tinh Tinh: “Tôi mời cậu uống cà phê.”
Tống Thính Hoan: À, thì ra chỗ cũ là tiệm cà phê của trường. Từ thư viện đến tiệm cà phê ở tòa nhà hành chính phải đi hết nửa cái khuôn viên của Cần Đức, rất xa đó.
Giang Ngộ đút tay trong túi quần, lông mi rũ xuống, vẫn không nhúc nhích: “Nói ở đây luôn đi.”
“Nhưng mà...” Hàn Tinh Tinh nhìn thoáng qua Giang Ngộ, sau đó nhìn Tống Thính Hoan ở phía sau, muốn nói lại thôi.
Tống Thính Hoan vô cùng có sự tự giác của bóng đèn: “Em, em đi mượn sách.”
Nói xong, cô ôm quyển “Giám Định Và Thưởng Thức Nghệ Thuật” trong lòng, nhanh chóng chạy khỏi hiện trường hoa khôi và nam thần đứng với nhau.
Giang Ngộ nhìn dáng vẻ chạy nhanh như chớp kia, hơi nhíu mày.
Hàn Tinh Tinh ở đối diện cũng nhận ra tầm mắt của anh, nhìn theo: “Đây là cô bé mà mọi người nhắc tới nhỉ, thật đáng yêu.”
Giang Ngộ nhíu mi, trong ánh mắt đều là sự không kiên nhẫn.
Tống Thính Hoan chờ ở khu nghỉ ngơi, cô không định mượn sách, bài tập mỗi ngày đã khiến cô sứt đầu mẻ trán rồi, mượn tạp chí về, cô nhất định sẽ không nhịn được mà muốn xem.
Nhưng cô còn phải trả thẻ học sinh cho Giang Ngộ.
Chỉ một lát sau, Hàn Tinh Tinh đã bước ra một mình, tầm mắt của cô ấy lướt qua Tống Thính Hoan, Tống Thính Hoan cũng nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của đối phương.
Khóc sao?
Ngay sau đó, Giang Ngộ cũng đi ra với dáng vẻ biếng nhác. Anh đi đến bên cạnh cô, cũng không thúc giục, nhàn nhạt mà nhìn phiến lá trúc phía sau sô pha.
Tầm mắt của Tống Thính Hoan lại nhìn theo Hàn Tinh Tinh.
“Anh không đuổi theo sao?”
“Mượn sách xong rồi à?”
Hai người nói cùng lúc.
Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự bực bội trong mắt Giang Ngộ, Tống Thính Hoan dừng một chút: “Không phải khoảng thời gian trước anh vẫn luôn ngóng trông chị ấy trở về sao? Bây giờ người ta trở lại rồi, sao anh lại chọc chị ấy chạy rồi?”
Giang Ngộ nhíu mày, cảm thấy mạch não của cô nhóc này thực sự khó hiểu: “Anh ngóng trông cậu ta trở về lúc nào?”
Tống Thính Hoan: “?”
Chính là lúc trước khi Hàn Tinh Tinh ra ngoài huấn luyện, tự Giang Ngộ nói đó, rất nhàm chán đó.
Hiện tại là biểu cảm gì đây, phiền như vậy à?
Nghĩ đến việc bình chọn hoa khôi trên diễn đàn hai ngày nay, Trương Hân Nhiên và Hàn Tinh Tinh phân cao thấp, Tống Thính Hoan bỗng nhiên có một suy nghĩ.
Giang Ngộ... Ngoại tình?
Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, Tống Thính Hoan đã phủ nhận suy nghĩ này. Cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra.
Cô nhíu mày, lắc đầu, mọi động tác nhỏ đều lọt vào trong mắt Giang Ngộ, không cần hỏi thì anh cũng có thể đoán được bảy tám phần.
“Không nghĩ ra à?”
“Ừm. A...” Tống Thính Hoan vội vàng ngăn cản lòng hiếu kỳ của mình, gãi tóc.
“Đêm nay có ngủ được không?”
“Hả?”
“Tống Đình Đình.” Giang Ngộ gọi tên cô: “Không nghĩ ra thì hỏi, không cần tự suy nghĩ linh tinh.”
Hỏi sao? Thích hợp không?
Cô không phải người nhiều chuyện, nhưng sao lúc này lại tò mò như vậy chứ?
Muốn biết một chút.
Tống Thính Hoan do dự, cắn đôi môi mềm mại: “Giang Ngộ... Anh và Hàn Tinh Tinh, hai người...”
“Không phải.”
Hả? Không phải? Phủ nhận nhanh như vậy sao?
Tống Thính Hoan không quá tin tưởng, dù sao thì trên diễn đàn cũng có hình ảnh, Giang Ngộ còn từng đánh nhau vì Hàn Tinh Tinh.
“Thật sự không phải sao?”
Giang Ngộ liếc mắt, nhìn con ngươi sáng lấp lánh của cô nhóc này.
Khóe môi của anh nhếch lên, dáng vẻ lơ đễnh: “Sao vậy, muốn giới thiệu người yêu cho anh à?”
Tống Thính Hoan: “?”