Chương 42

Ra khỏi nhà vệ sinh, Tống Thính Hoan lên tầng bốn. Cần Đức là trường học trăm năm, thư viện vô cùng phong phú. Cô đi đến khu mỹ thuật, nhón chân muốn lấy quyển “Giám Định Và Thưởng Thức Nghệ Thuật”, lại nghe thấy giọng nam quen thuộc.

Dường như là vì ở trong thư viện, Lý Nhất Lượng rất cố gắng hạ giọng: “Anh Ngộ, Hàn Tinh Tinh đã bị Trương Hân Nhiên dẫn trước mấy trăm phiếu rồi, cậu mặc kệ à?”

“Rảnh lắm à?”

Tiếng nói nhạt nhẽo, là vẻ lười biếng trước giờ của Giang Ngộ, nhưng hôm nay giọng mũi lại đặc biệt nặng.

Đầu ngón tay đã chạm được vào quyển “Giám Định Và Thưởng Thức Nghệ Thuật”, Tống Thính Hoan lại nhón chân, mũi chân gần như đã thẳng đứng. Khoảnh khắc cơ thể mất thăng bằng, cô vội vàng bám lấy giá sách, nhưng động tác ấy lại vô tình tạo ra một tiếng động không nhỏ.

Mấy cuốn sách ở tầng dưới bị kéo đổ, nằm ngang trên giá sách. Trong không gian hẹp ngang tầm mắt, Tống Thính Hoan chạm phải một đôi mắt đen sâu lắng, tĩnh lặng mà lạnh nhạt.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô nhanh chóng đứng vững, ánh nhìn chạm nhau giữa hai người cũng bị những cuốn sách dày cộm trước mặt che khuất. Lần đầu tiên Tống Thính Hoan cảm thấy... Chiều cao khiêm tốn cũng có cái lợi.

Lý Nhất Lượng phản ứng chậm mà nhìn sang, chỉ thấy một cái đỉnh đầu tròn tròn, nhìn Giang Ngộ cất bước rời đi thì vội vàng đuổi theo: “Không phải chứ, cậu thật sự mặc kệ Hàn Tinh Tinh à, hay là, mẹ nó!”

Lý Nhất Lượng hạ thấp giọng nói: “Bé đàn em nói cậu có bạn gái, sẽ không phải là Trương Hân Nhiên chứ!”

Giang Ngộ không phản ứng lại, Lý Nhất Lượng lại cảm thấy bản thân đã hiểu ra: “Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, Giang Ngộ, cậu hay thật đấy, có người yêu cũng không nói với ông đây!”

Khi nói xong, Giang Ngộ vừa vặn đi tới, cô nhóc mặc đồng phục màu tím lặng lẽ quay đầu, để lại cho anh cái ót xinh đẹp.

Lý Nhất Lượng: “?”

Phía sau vang lên tiếng bước chân, Tống Thính Hoan nhắm mắt lại, bỗng dưng xoay người, thiếu chút nữa đâm vào Giang Ngộ.

Thiếu niên với dáng người cao gầy ở trước mặt cô, lông mi đen tuyền hơi rũ xuống, tính áp bách gần như lập tức xông tới.

Tống Thính Hoan cắn môi, xấu hổ đến muốn mạng.

Cũng khó trách mỗi lần Giang Ngộ nhìn cô đều giống như đang nhìn kẻ ngốc, sao cô cứ mất mặt ở trước mặt anh vậy chứ.

Dứt lời, một quyển “Giám Định Và Thưởng Thức Nghệ Thuật” đã được đưa tới trước mặt.

Tống Thính Hoan: “?”

Giang Ngộ: “Không phải quyển này à?”

Thấy anh giả bộ muốn để lại chỗ cũ, Tống Thính Hoan vội vàng nắm lấy: “Đúng là quyển này.”

Giang Ngộ hơi nhếch khóe môi, Tống Thính Hoan chỉ cần thoáng giơ tay ra là đã bắt được, trong lòng âm thầm mắng: Cao thì ghê gớm lắm à.

Lý Nhất Lượng thò đầu ra từ phía sau Giang Ngộ, nở nụ cười với hàm răng trắng sáng, chào hỏi Tống Thính Hoan: “Bé đàn em!”

Tống Thính Hoan ngoan ngoãn gật đầu với cậu: “Chào đàn anh.”

Ba chữ mềm mại kéo dài cọ qua bên tai Giang Ngộ, anh hơi nhíu mày.

Lý Nhất Lượng là người thoải mái, khi nhìn thấy quyển “Giám Định Và Thưởng Thức Nghệ Thuật” trên tay Tống Thính Hoan thì lập tức có hứng thú: “Đàn em, em thích xem cái này à?”

Đây là một quyển tạp chí phát hành theo quý, bên trong có rất nhiều tác phẩm, có của danh họa nổi tiếng, cũng có của họa sĩ ít người biết. Trước nay ở Lăng Thành, mỗi quý Tống Thính Hoan đều mua.

Cô thích vẽ tranh, nhưng Tống Minh Thành thích âm nhạc, cho nên cô học piano.

Tống Thính Hoan không định nói mấy cái này cho Lý Nhất Lượng nghe, chỉ gật đầu: “Bên trong có một họa sĩ ít người biết mà em rất thích.”

Ánh mắt của Lý Nhất Lượng sáng rực: “Em đừng nói với anh là Farah nhé?”

Con ngươi đen tuyền của Tống Thính Hoan cũng kinh ngạc: “Đàn anh biết cô ấy sao?”

“Biết chứ, đâu chỉ biết, năm ngoái vì để chụp được một bức tranh của cô ấy, anh còn cố ý tới Ý một chuyến.”

Giống như Tống Thính Hoan nói, đây là một họa sĩ ít người biết, bây giờ đột nhiên gặp được một người cũng thích Farah, TÔống Thính hoan có chút hưng phấn như gặp đồng hương trên đất khách.

“Học muội, anh nói em nghe...”

Giang Ngộ liếc Lý Nhất Lượng: “Cậu làm xong bài tập giáo viên giao chưa?”

Lý Nhất Lượng: “...”

“Mẹ nó!” Lý Nhất Lượng lập tức cảm thấy nhói tim: “Đàn em, anh phải lên tầng làm bài tập rồi, không nói chuyện với em được. Sau này có rảnh anh dẫn em tới nhà anh, anh có vài bức tranh của Farah... A, cậu đá tôi làm gì!”

Lý Nhất Lượng liếc Giang Ngộ.

Giang Ngộ: “Bài tập.”

Lý Nhất Lượng: “...”

Thấy Lý Nhất Lượng lo lắng mà lên tầng, Tống Thính Hoan còn hơi mơ hồ. Đôi mắt hạnh của cô vốn đã to tròn, khi trợn mắt lên còn hơi ngốc.

“Cậu ấy là học sinh mỹ thuật.” Giang Ngộ thuận miệng giải thích.

“Hả?”

Chuyện này có chút vượt ngoài dự đoán của Tống Thính Hoan, Lý Nhất Lượng và học sinh mỹ thuật có chút không liên quan đến nhau.

“Đàn anh vẽ tranh ở tầng trên sao?”

Giang Ngộ quay đầu nhìn cô, nghe hai chữ “đàn anh” từ trong miệng cô.

“Ừm.”

Một âm tiết không chút cảm xúc.

Tầng năm của thư viện là phòng mỹ thuật, khó trách lại gặp được họ ở đây.

“Muốn mượn sách à?”

“Hả? À.” Tống Thính Hoan lắc đầu: “Khối 10 không được mượn.”

Giang Ngộ hơi nhíu mày, nhớ lại một chút, hình như đúng là có quy tắc mượn sách như vậy.

“Đi thôi.”

“?”