Chương 40

Người trong l*иg ngực thơm tho mềm mại, cảm xúc hoàn toàn xa lạ, cả người Giang Ngộ đều căng cứng.

Đây là lần đầu anh gặp phải tình huống này, lần đầu bị một cô gái ôm không buông tay.

Thật lâu sau, dường như cuối cùng cũng xây dựng tâm lý xong, Giang Ngộ giơ tay giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô gái, cánh tay của Tống Thính Hoan cũng rơi xuống. Anh thở nhẹ một hơi, đôi tai lộ ra bên ngoài ửng đỏ.

Guang Ngộ ôm Tống Thính Hoan lên giường, giúp cô đắp chăn, đang muốn đứng dậy thì cánh tay lại bị giữ chặt.

Anh rũ mắt, nhìn ngón tay mềm mại của cô gái nhỏ, trắng nõn tinh tế, sức lực lại không nhỏ chút nào.

“Chiếm tiện nghi chừng đấy là được rồi đó.”

Người nằm trên giường hoàn toàn không quan tâm, chỉ có đôi môi đỏ hồng mềm mại khẽ nhúc nhích.

Giang Ngộ hơi cúi người, nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của Tống Thính Hoan: “Ba ơi.”

Giang Ngộ: “...”

...

Hôm sau.

Khi Tống Thính Hoan tỉnh lại, trời còn chưa sáng. Cô mơ màng mở to mắt, đập vào mắt là trần nhà trắng xóa.

Tối hôm qua không biết ngủ từ lúc nào, là một giấc ngủ đặc biệt ngon, đánh giá thời gian còn sớm, cô trở mình, một lần nữa chôn nửa khuôn mặt trong chăn.

Xung quanh là hơi thở thoải mái quen thuộc, giống như mùi lá bạc hạ trộn lẫn tuyết tùng. Não bộ của Tống Thính Hoan đình trệ, cái mũi cọ cọ trên chăn, cảm xúc mềm mại giống như bình thường, nhưng mùi hương không phải cái cô đã quen thuộc.

Tống Thính Hoan bỗng mở to mắt, trong tầm mắt xuất hiện một góc chăn màu xanh đen: “?”

Không chỉ là chăn, ánh mắt kinh hoàng chậm rãi quét qua xung quanh, ngay cả phòng cũng không phải của cô!

Bố cục này, màu sắc này, đây là... Tống Thính Hoan ngồi dậy từ trên giường, đối diện cái giường to lớn là một chiếc sô pha, thiếu niên vóc dáng thon dài đang nằm trên đó, hiển nhiên là chiều dài của sô pha đã ủy khuất đôi chân dài của anh, chỉ có thể đặt một chân trên đất.

Tống Thính Hoan: “?”

Trong đầu có vô số dấu chấm hỏi hiện lên, vì sao cô lại ở trong phòng Giang Ngộ?

Rõ ràng tối hôm qua cô ngủ trong phòng của mình mà!

Tiếng sấm tối hôm qua lần nữa nổ vang bên tai, Tống Thính Hoan nhớ ra mình vì sợ hãi mà trốn dưới bàn học, sau đó Giang Ngộ tới, kéo cô ra khỏi gầm bàn.

Trong ký ức mơ hồ, hình như cô còn ôm Giang Ngộ khóc thật lâu.

Sau đó thì sao?

Sau đó đã xảy ra chuyện gì?

Có lẽ là cái nhìn của cô quá chăm chú, thiếu niên trên sô pha nhíu mày, mí mắt mỏng nhấc lên, trong con ngươi đen tuyền của anh có vẻ mệt mỏi khi vừa ngủ dậy.

Chỉ liếc mắt một cái Tống Thính Hoan đã vô cùng xác định, Giang Ngộ là một người rất dễ tức giận khi rời giường.

Cô không dám thở mạnh, chỉ hoảng loạn bối rối mà nhìn về phía người ở trên sô pha.

Không biết tìm được thanh âm từ lúc nào, Giang Ngộ chỉ nghe thấy một giọng nói mềm mại hỏi: “Sao... Sao em lại ngủ ở phòng anh vậy?”

Ánh mắt của Giang Ngộ có chút vỡ vụn, anh giơ tay gãi mái tóc hỗn độn, tầm mắt dừng trên người Tống Thính Hoan.

Tối hôm qua anh bế cô lên giường, kết quả là cô nhóc này giữ chặt anh không buông. Anh là con trai, cũng ngại ở trong phòng của con gái, cuối cùng chỉ có thể ôm người trở về phòng của mình.

Nhóc con này lăn lộn đến hơn nửa đêm, khi trời sắp sáng mới chịu buông tay. Nửa đêm trước đó anh phải ngủ ở mép giường, sau đó mới tới được sô pha.

Mà người nào đó đã chiếm giường của anh, lại còn không biết xấu hổ hỏi vì sao cô lại ngủ ở đây?

Đôi môi mỏng của Giang Ngộ mím thành đường thẳng, trong mắt đều là sự không kiên nhẫn cùng bực bội khi bị đánh thức.

Anh hắng giọng, tiếng nói hơi khàn: “Tối hôm qua nhóc phát điên, nói cái gì cũng không chịu ngủ trong phòng của nhóc, đi qua đi lại bảy tám phòng, nhất quyết ngủ ở chỗ này.”

Tống Thính Hoan: “?”

Tuy rằng, nhưng mà... Sao cái này lại hơi kỳ quái. Đúng là cô sợ sấm sét, nhưng trước nay ở Lăng Thành cũng không hề có tật xấu kén chọn phòng mà.

Chẳng lẽ là bởi vì đột nhiên thay đổi hoàn cảnh?

Tống Thính Hoan không bày tỏ ý kiến, chỉ mờ mịt mà nhìn Giang Ngộ.

Nếu đã tỉnh thì không có khả năng thản nhiên mà tiếp tục ngủ trong phòng của Giang Ngộ, cô xấu hổ đi về phòng của mình.

...

Bởi vì khúc nhạc đệm này mà Tống Thính Hoan thất thần cả một buổi sáng, ngay cả khi trả lời câu hỏi của giáo viên Tiếng Anh cũng lắp bắp. Quan Lâm Lâm phát hiện ra sự khác thường của cô, khi giải lao liền quan tâm hỏi thăm: “Thính Thính, cậu sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?”

Tống Thính Hoan do dự một lúc, sau đó mới nhỏ giọng mở miệng: “Lâm Lâm.”

Cô rất nghiêm túc gọi tên của Quan Lâm Lâm: “Cậu nói xem, con người đột nhiên thay đổi hoàn cảnh sống, có phải sẽ có khả năng làm ra một ít hành động khác với bình thường không?”

Vấn đề này quá rộng, hiển nhiên là Quan Lâm Lâm có chút ngây ngốc.

Có lẽ là trạng thái học tập hôm nay thực sự không tốt lắm, buổi chiều khi giải lao, cô còn bị Tần Thúc Hiệp gọi vào văn phòng. Nội dung không khác với lần bị gọi lên sau kỳ thi tháng lần trước cho lắm, chỉ có dò hỏi cùng quan tâm.

Tần Thúc Hiệp nói nếu học quá mệt thì có thể tìm gia sư, còn tìm thêm tài liệu giảng dạy chương trình lớp 10 của Giang Bắc cho cô xem, nếu cô không hiểu thì lúc nào cũng có thể hỏi các giáo viên.