Chương 4

Giang Ngộ di chuyển tầm mắt, nắm lấy khăn lông lau mái tóc ướt sũng.

Đêm hôm qua đến 3 giờ anh mới ngủ, chưa đến 7 giờ sáng đã bị Mạnh Thư Đường gọi điện thoại kéo dậy, nói là cho dù anh làm như thế nào cũng nhất định phải chăm sóc em gái trong nhà cho tốt.

Giang Ngộ lau tóc, cười nhạt một tiếng, sao anh lại không biết mình còn có một đứa em gái?

Tống Thính Hoan cảm nhận được rõ ràng, tâm trạng của vị anh trai này không được tốt.

“Cái kia, em sẽ thu dọn phòng bếp sạch sẽ, anh... Anh đi tắm đi.”

Động tác lau tóc của Giang Ngộ dừng lại, anh ngước mắt lên: “Muốn làm nổ phòng bếp thêm lần nữa à?”

Tống Thính Hoan: “...”

Rất hung dữ, giống như anh trai xã hội đen với cánh tay xăm hình trên cầu thang nói, lửa có chút lớn.

...

Ăn sáng không thành, Tống Thính Hoan xám xịt trở về phòng. Bụng có hơi đói, cô lấy một viên kẹo từ trong cặp sách ra, giấy gói kẹo như pha lê có màu hồng nhạt, vị đào ngọt dịu.

Tống Thính Hoan rất thích loại kẹo trái cây này, đã ăn nhiều năm rồi.

Trên ghế dựa là cặp sách mà cô mang tới, làm từ vải bạt màu trắng gạo, là quà năm mới mà Tống Minh Thành tặng cho cô.

Lúc trước bị một đứa trẻ trên máy bay làm bẩn, ở mép có một vết bẩn nhỏ, vết bẩn dính lên móc khóa chó Shiba bằng vải, cũng làm bẩn cả mũ dâu tây trên đầu con chó.

Tống Thính Hoan ôm cặp sách xuống phòng giặt dưới tầng.

Phòng giặt ở bên cạnh vườn hoa, đêm qua mới mưa một cơn, cảnh vật càng tươi tốt sum suê hơn.

Tống Thính Hoan không biết dùng mấy loại máy móc phức tạp, cũng lo lắng sẽ tạo thêm phiền toái cho người nhà họ Giang, Tống Thính Hoan tìm một cái bồn sạch sẽ, đổ nước vào, định chỉ giặt chỗ bị bẩn thôi.

Cặp sách vừa mới ngâm trong nước thì điện thoại của Tống Thính Hoan đã reo lên, là Mạnh Thư Đường gọi tới.

Mạnh Thư Đường hỏi cô tối hôm qua có ngủ ngon không, ở có quen không, còn đặc biệt hỏi xem Giang Ngộ có chuẩn bị bữa sáng cho cô không. Tống Thính Hoan vuốt cái bụng bằng phẳng, vô cùng có tình hữu nghị cách mạng mà trả lời Mạnh Thư Đường: “Có ạ.”

Mạnh Thư Đường đang giúp cô làm thủ tục chuyển trường, cần một ít thông tin cơ bản, Tống Thính Hoan vừa nói chuyện điện thoại với Mạnh Thư Đường vừa trở về phòng, nhưng ngồi trên bàn mơ hồ một hồi, màn hình máy tính vẫn tối đen.

“Thế nào, đã điền được chưa?”

“Hình như máy tính không chạy được.”

“À, hình như máy tính trong phòng con có chút vấn đề. Thế này đi, Giang Ngộ ở nhà, con mượn của thằng bé dùng trước một chút. Không cần vội, dì chờ con.”

“Vâng.”

Tống Thính Hoan vỗ vào khuôn mặt, đứng dậy.

Cô và Giang Ngộ ở cùng tầng.

Cách một căn phòng cho khách, trong phòng Giang Ngộ, Lý Nhất Lượng đang tựa trên sô pha chơi game. Trên bàn trà có đủ thứ lung tung rối loạn, hộp mì ăn dở, khoai tây chiên vương vãi, lon nước bằng nhôm ngã trái ngã phải.

“Mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Mẹ nó, lại chết rồi!”

Lý Nhất Lượng ném điện thoại đi, cả người nằm liệt trên sô pha như con cá mặn nửa sống nửa chết.

Giang Ngộ lại tắm rửa lần nữa, trên người chỉ có cái quần dài màu xám rộng thùng thình, khung xương của thiếu niên giãn ra, làn da mỏng có cảm giác ngây ngô xen lẫn với thành thục.

Lý Nhất Lượng nhẹ chậc một tiếng: “Anh trai, mới sáng sớm mà cậu đã tắm hai lần, lửa lớn thật đấy.”

Giang Ngộ không phản ứng với cậu, đi qua mở cửa sổ, thuận tay cầm lấy cái áo thun màu trắng vắt trên lưng ghế, ánh mắt nhìn Lý Nhất Lượng có phần ghét bỏ.

Lý Nhất Lượng biết Giang Ngộ có thói ở sạch, nhưng da mặt cậu dày, không để bụng.

“Cậu nói xem mấy cô gái trong trường chúng ta có phải là đặc biệt ghen ghét tôi không? Dù sao thì thân hình trần trụi của anh Ngộ cũng chỉ có một mình tôi từng nhìn thấy.”

Khi Tống Thính Hoan đứng ở cửa phòng Giang Ngộ, cô nghe được một câu như vậy.

Bước chân của cô cứng lại, cả người hơi căng cứng.

Cửa phòng Giang Ngộ không đóng chặt, chỉ khép hờ, để lộ ra một khe nhỏ, Tống Thính Hoan như bị đóng đinh tại chỗ, tầm mắt bị sống lưng của thiếu niên trong phòng chiếm cứ, màu da trắng sáng, đường xương sống hơi lõm vào.

Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, sau đó áo thun trắng rộng thùng thình đã hạ xuống, che đi vòng eo kia.

Tống Thính Hoan chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình đỏ hồng, ngay cả đôi tai giấu trong tóc cũng hơi nóng lên. Từ nhỏ cô đi theo Tống Minh Thành, Tống Minh Thành nuông chiều cô, nhưng cũng quản lý rất nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn, bên cạnh Tống Thính Hoan không xuất hiện người khác giới nào.

Cảnh tượng trước mắt có sức công kích quá lớn, Tống Thính Hoan nhắm mắt, đang định đi ngược trở lại, cánh cửa trước mặt bỗng được mở ra.