Chương 39

Trận mưa này, tới đêm lại càng lớn hơn.

Tống Thính Hoan ở trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt mềm mại ở bên ngoài, trong phòng đen thui.

Ầm!

Một tiếng sét đánh xuống, kèm theo tiếng động xé toạc bầu trời, khiến cho cả căn phòng lúc sáng lúc tối.

Tống Thính Hoan lập tức kéo chăn lên.

Nhưng bóng tối không có chút cảm giác an toàn nào, Tống Thính Hoan giữ chặt góc chăn, cả người đều không khống chế được mà run rẩy.

Rạng sáng 1 giờ, Giang Ngộ đóng máy tính lại, đang chuẩn bị ngủ, màn hình điện thoại sáng lên, là Lý Nhất Lượng nổi điên trong nhóm bạn bè.

Lý Nhất Lượng: [Điên rồi điên rồi.]

Giang Ngộ: “...”

Lý Nhất Lượng giống như không có khái niệm thời gian, trực tiếp nói một tràng trên WeChat.

[Anh Ngộ, cứu mạng, tôi có thể tới nhà cậu ngủ không?]

[Tôi sắp bị em gái tôi làm phiền chết rồi, suốt một buổi tối không ngủ, khóc sướt mướt, vừa có tiếng sấm lại khóc ầm lên.]

[Cậu nói xem, có phải trẻ con đều như vậy không? Không phải chỉ là trời mưa có sấm thôi sao, sao mà khóc như muốn mạng vậy chứ!]

Giang Ngộ: [Em gái cậu bao nhiêu tuổi rồi?]

Lý Nhất Lượng: [3 tuổi.]

Giang Ngộ không trả lời.

Thì ra cậu cũng biết em gái cậu chỉ mới 3 tuổi.

Lý Nhất Lượng: [Anh trai, có được không, tôi đến nhà cậu ngủ nhé?]

Giang Ngộ: [Không được.]

Hai chữ vô cùng lạnh nhạt.

Xốc góc chăn lên, Giang Ngộ đang chuẩn bị lên giường, tầm mắt lại dừng trên câu [Cậu nói xem, có phải trẻ con đều như vậy không? Không phải chỉ là trời mưa có sấm thôi sao, như thế nào mà khóc như muốn mạng vậy chứ!] trên màn hình.

Ngay bên cạnh phòng anh có một bạn nhỏ.

Lá gan cũng không lớn.

Ầm!

Một tiếng sấm nổ vang, ánh sáng lóe lên giữa bầu trời đêm, ngay cả căn phòng đã kéo rèm cũng sáng lên.

Không biết liệu bạn nhỏ ở phòng bên có bị dọa cho khóc nhè không.

Giang Ngộ cong môi, quyết định đi ngủ.

Ầm ầm ầm!

Màn hinh điện thoại hiển thị 1 giờ 50 phút, Giang Ngộ mắng nhẹ một tiếng, xoay người rời giường.

Cửa phòng của Tống Thính Hoan được đóng chặt, Giang Ngộ đứng trên hành lang trống rỗng, cảm thấy bản thân rất giống tên biến thái.

Anh nhẹ chậc một tiếng, đang muốn về phòng thì lại nghe được âm thanh sột soạt ở phía bên kia cánh cửa, còn có một tiếng “Rầm”.

Bước chân của anh khựng lại: “Tống Thính Hoan?”

Thiếu niên đè nặng âm thanh, âm sắc lạnh lẽo, đặc biệt rõ ràng giữa đêm khuya thanh vắng.

Ầm!

Ầm ầm ầm!

Tiếng sấm nối gót truyền tới từ ngoài cửa sổ, tiếng sau to hơn tiếng trước, chèn ép lỗ tai của Giang Ngộ. Anh giơ tay gõ cửa phòng Tống Thính Hoan, giọng nói bị nuốt chửng, âm thanh có chút vội vàng: “Tống Đình Đình, mở cửa!”

Trong phòng không có chút âm thanh nào.

Giang Ngộ nhíu mày, cửa gỗ bị gõ vang: “Mở cửa ra, là anh, Giang Ngộ.”

Hình như có tiếng nức nở nhẹ nhàng, Giang Ngộ bất chấp lễ nghĩa, nhấc chân đá văng cửa.

Trong căn phòng đen như mực, tia chớp liên túc đánh xuống khiến xung quanh lúc sáng lúc tối. Dưới bàn học có một góc áo trắng lộ ra, còn có bóng dáng run bần bật của cô gái nhỏ.

Thực ra Tống Thính Hoan đã nghe được tiếng đập cửa, cũng nghe được giọng nói của Giang Ngộ, nhưng trong cổ họng lại như nghẹn thứ gì đó, khiến cô không thể nói nên lời.

Cho đến khi thiếu niên tới gần, uốn gối ngồi xổm trước mặt cô, đôi lông mày đen tuyền sắc nét lộ ra vẻ âm trầm.

Anh nhíu mày, duỗi tay về phía cô: “Tống Đình Đình, ra đây.”

Tống Thính Hoan giương mắt.

Giang Ngộ liếc mắt một cái đã nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô nhóc, con ngươi đen tuyền mềm mại, trong sáng rõ ràng, lại tràn ngập nước mắt.

Đầu quả tim như bị người ta hung hăng nhéo một phen, Giang Ngộ không để Tống Thính Hoan có thời gian ngây ngốc hay do dự, anh trực tiếp nắm lấy cổ tay cô.

Xương cổ tay của cô gái tinh tế, giống như cơ thể của cô, vô cùng gầy.

Lại đặc biệt tinh xảo mềm mại.

“Đứng lên.”

Hai chữ bật ra khỏi miệng, nhẹ nhàng đến mức ngay cả bản thân Giang Ngộ cũng không nhận ra.

Tống Thính Hoan như người chìm trong nước, cổ tay bị người ta nắm lấy, lòng bàn tay của thiếu niên lại ấm áp, mang theo cảm giác yên ổn, từng chút kéo cô trở lại từ sự mê man.

“Giang Ngộ.”

Hai chữ mềm mại nhẹ nhàng, mang theo sự nức nở nghẹn ngào.

“Là anh.”

Như là cuối cùng cũng nhận được sự xác định nào đó, ngay khi Giang Ngộ còn chưa kịp phản ứng, cô gái nhỏ đã nhào vào lòng anh.

Cô ăn mặc phong phanh, lại giữa ngày mưa như vậy, làn da lộ ra bên ngoài đặc biệt lạnh lẽo, Giang Ngộ chỉ cảm thấy trên cổ ấm áp, cái tay nâng lên căng cứng ở phía sau Tống Thính Hoan lại mãi không thể thả xuống.

Cô nhóc này vẫn khóc nức nở.

Giang Ngộ buông tay, vô cớ nhớ tới lời Lý Nhất Lượng nói về em gái.

“Sợ à?” Anh hỏi.

Tống Thính Hoan vòng tay qua cổ anh không chịu buông, cả khuôn mặt chôn trên cổ anh: “Ừm.”

Khàn khàn.

Giang Ngộ nhếch môi, khuôn mặt trở nên dịu dàng, cứ tùy ý để cô ôm như vậy.

“Đồ nhát gan.”

Tống Thính Hoan không giải thích, chỉ là đôi tay vòng qua cổ anh càng siết chặt hơn, nhẹ giọng nức nở.

Cô thực sự sỡ hãi, giống như cuối cùng cũng tìm được người có thể ỷ lại, có thể tùy ý phát tiết cảm xúc.

Không biết qua bao lâu, Giang Ngộ giật bả vai: “Tống Đình Đình?”

Âm thanh của anh rất nhỏ, dường như cô gái trong lòng đã khóc đến mệt mỏi, cả người vẫn treo ở trên người anh, chỉ là tiếng hít thở đều đặn, có quy luật hơn.

Giang Ngộ có chút cạn lời, vậy mà cô nhóc này lại ngủ rồi. Anh nắm lấy cánh tay của Tống Thính Hoan, cô gái như bị dọa, đột nhiên ôm chặt hơn.

Giang Ngộ: “...”