“Cái này là thế nào vậy?” Tống Thính Hoan dựa sát, chỉ vào avatar WeChat của Giang Ngộ.
Giang Ngộ nhếch môi: “Black Fire I của Barnett.”
*Barnett: Barnett Newman, một trong những nghệ sĩ thị giác người Mỹ tiêu biểu nhất của trường phái trừu tượng ấn tượng và là một trong những họa sĩ tiên phong của thể loại vẽ theo mảng màu colorfield. Black Fire I là một trong những tác phẩm của ông
Tống Thính Hoan hơi giật mình, avatar WeChat của nam thần có phong cách như vậy sao?
Thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô, Giang Ngộ lại bổ sung một câu: “Anh vẽ theo.”
Tống Thính Hoan: “...”
Tống Thính Hoan không quá biết cách mắng chửi người, nhưng gần đây Quan Lâm Lâm thường treo bên miệng một câu... Đàn ông đều là chó. Lúc đầu Tống Thính Hoan còn không quá hiểu, bây giờ lại trải nghiệm được rồi.
Giang Ngộ, anh còn chó hơn được nữa không?
Giang Ngộ nghiêng đầu, nhìn đôi môi đỏ hồng mềm mại của Tống Thính Hoan hơi mím lại, còn dẩu ra thêm một chút là có thể cài thêm một chai dầu lên rồi, đôi mắt đen tuyền tinh khiết, giống như một dòng suối trong, cộng thêm ánh sáng mềm mại chiếu vào cửa sổ xe.
Trêu chọc một cô nhóc như vậy, có phải là rất xấu xa không?
Hay là dỗ một chút?
Giang Ngộ nghĩ như thế, lấy tai nghe bên tai xuống, tai nghe màu xanh lục trên ngón tay khiến làn da của anh càng thêm trắng sáng.
Tống Thính Hoan chỉ cảm thấy vành tai chợt hơi lạnh, tiện đà nghe được một giọng nam Quảng Đông trầm thấp truyền tới.
“Tại sao em mãi chẳng chịu nói gì?”
“Cứ nói ra những điều em không vui đi.”
“Khi mọi chuyện không như mong đợi.”
“Xin đừng sợ hãi...”
Giai điệu nhẹ nhàng, tông màu xám trắng, cùng giọng nam trầm ấm mang theo chút cảm giác hạt bụi khiến toàn bộ thân thể Tống Thính Hoan chợt trở nên tĩnh lặng. Sự chuyển đổi giữa lạnh và nóng diễn ra chỉ trong chớp mắt. Tống Thính Hoan rũ mắt xuống, trong tầm nhìn của cô là mu bàn tay gầy guộc, trắng nhạt của thiếu niên. Đốt ngón tay thon dài, dưới làn da mỏng manh, mạch máu xanh nhạt ẩn hiện.
Dòng điện yếu ớt truyền qua sợi dây tai nghe màu xanh lá, một nửa đến tai cô, một nửa chia cho Giang Ngộ. Tống Thính Hoan chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người có phần quá gần, gần đến mức cô không dám ngẩng đầu.
Sợ bản thân chỉ cần hơi ngửa đầu là sẽ cọ vào cằm anh.
Giang Ngộ cũng hơi căng cứng, hơi thở ngọt ngào của cô nhóc bỗng dưng tràn ngập trong bầu không khí, dường như cô rất thích hương đào mật, ngay cả dầu gội cũng có mùi đào mật.
Giang Ngộ giơ tay đẩy đầu cô ra: “Nói chuyện thì nói chuyện, dựa gần như vậy làm gì?”
Dáng vẻ này rất giống một chàng trai đoan chính đang giữ mình.
Tống Thính Hoan bĩu môi, hơi dịch ra một chút. Sợi dây tai nghe màu xanh lá bị kéo căng, giai điệu trong tai cũng dần bước vào cao trào. Bên ngoài cửa sổ, dòng người vội vã lướt qua, tiếng còi xe trong đêm mưa vang lên không dứt.
“Khi trào lưu chạy theo điều mới lạ.”
“Khi người ta yêu thích những nhãn mác hào nhoáng.”
“May mắn thay, bên cạnh em và anh.”
“Lại là sự tự nhiên ấm áp đến tận tim.”
“Khi những lời gièm pha càng thêm cay nghiệt.”
“Cứ để họ ghen tị nhiều hơn chút nữa.”
“Bởi vì tình yêu chân thành trên thế gian này.”
“Là thứ không đong đếm điều kiện.”
Đoạn đường kế tiếp, Tống Thính Hoan an tĩnh nghe nhạc, cô phát hiện playlist của Giang Ngộ đều là bài hát xưa cũ, có chút cảm giác Rock ‘n Roll, thậm chí còn có bài đến từ thập niên 90 của thế kỷ trước.
Rất khó tưởng tượng, một người khoa trương không đàng hoàng như anh lại thích âm nhạc cổ điển.
Bên ngoài trời mưa, ngồi trong xe nghe nhạc, cảm xúc rất dễ bị lây nhiễm và phóng đại, giống như xung quanh vội vàng, chỉ có bản thân lẻ loi, mờ mịt.
Cả người Tống Thính Hoan đều trở nên mờ nhạt, lại nghĩ đến tiết Tiếng Anh hôm nay.
Phát âm thật khó, khi nào cô mới có thể nói Tiếng Anh lưu loát như giáo viên chứ?
Bỗng dưng, thiếu niên bên cạnh nhẹ “Chậc” một tiếng, bàn tay mảnh khảnh trong tầm mắt lập tức dừng trên đỉnh đầu cô, giữ chặt đầu cô, bên tai là âm thanh đặc biệt rõ ràng của thiếu niên: “Đừng lộn xộn.”
Giang Ngộ thực sự sắp bị dựa đến mức nóng nảy rồi, không biết cô nhóc này đang ngẩn người nghĩ cái gì, dọc đường không nói một câu, ngây ngốc cúi đầu.
Cô còn mở cửa sổ xe ra một chút, xe buýt vừa đi vừa dừng, gió đêm thổi vào, đầu cô lắc qua lắc lại, khiến tóc mái bay lượn như có như không, còn cọ vào bên gáy của anh.
Tống Thính Hoan ngọ nguậy đầu, không hiểu ra sao, trong mắt đều là sự u oán.
Giang Ngộ lại giữ đầu cô, cô cũng không phải quả bóng.
“Anh đừng xoa đầu em.”
“Vậy nhóc đừng cọ tới cọ lui nữa.” Giang Ngộ lặp lại một lần, bên gáy đã bớt ngứa: “Nhiều người nhìn như vậy.”
Tống Thính Hoan bỗng bất động.
Cô không biết vừa rồi có người nhìn hay không, nhưng tiếng nói của Giang Ngộ vừa dứt, vài ánh mắt ở xung quanh đều nhất trí nhìn về phía này.
Tống Thính Hoan: “...”
Đột nhiên, xe buýt phanh lại, người trong xe hơi chúi về trước theo quán tính, ánh đèn trong xe lóe sáng, có người lại hùng hổ đứng lên.
Đột nhiên...
Mất điện, toàn bộ xe rơi vào bóng tối.
Cách cửa kính, ánh đèn của thành phố tỏa sáng trong đêm mưa.
Tống Thính Hoan va vào l*иg ngực của Giang Ngộ, áo hoodie mềm mại lạnh lẽo, tai của cô lại nóng lên. Không biết tai nghe đã rơi ở chỗ nào, nhiệt độ trên da lan tràn, cô nghe được tiếng tim đập của Giang Ngộ.
Nhìn một mảnh đen tối phía trước, nhớ lại vừa rồi Giang Ngộ còn không đàng hoàng nói: Nhiều người nhìn như vậy.
Tống Thính Hoan chậm rãi chớp mắt, tiếng nói mềm mại lại bình tĩnh: “Không sao rồi.”
Âm thanh của cô rất thấp, ẩn nấp trong sự nhốn nháo của xe, nhẹ nhàng như nói nhỏ thân mật bên tai.
“Hửm?” Giang Ngộ hiển nhiên không hiểu.
Tống Thính Hoan ôn hòa mở miệng: “Hiện tại họ không nhìn rõ.”
Giang Ngộ: “...”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Ngộ: Tôi hoài nghi em ấy là người chuyên thả thính.
Tống Thính Hoan: ?