Chương 35

Phía sau, Trần Nguyên lại nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tống Thính Hoan.”

“Hả?” Tống Thính Hoan quay đầu: “Còn vấn đề gì sao?”

“Không phải.” Đôi tai của chàng trai đỏ lên: “Chính là, tôi biết bên ngoài trường học có một quán ăn rất ngon, bữa tối chúng ta... Mấy người chúng ta đi nếm thử đi?”

Tống Thính Hoan đang muốn gật đầu, lại chọc chọc Quan Lâm Lâm: “Bữa tối có muốn ra ngoài ăn không?”

Quan Lâm Lâm nhìn Trần Nguyên, cười rất nhiều chuyện: “Ăn chứ.”

“Được.” Tống Thính Hoan gật đầu với Trần Nguyên: “Vậy tan học chúng ta đi chung.”

Khóe môi cô cong lên, lúm đồng tiên cũng xuất hiện, Trần Nguyên nhìn đến mức hai tai càng đỏ, rất nhanh đã rũ mắt xuống: “Được...”

Quan Lâm Lâm ở bên cạnh tiếp tục viết trên giấy: [Nếu CY không thích cậu, mình vặn đầu xuống cho cậu dùng để đá cầu.]

Vẻ mặt của Tống Thính Hoan mở mịt: [Nhưng mà mình không đá cầu.]

Quan Lâm Lâm: “...”

...

Lúc 6 giờ tối, chuông tan học vang lên, bạn học trong lớp chạy ra ngoài như ong vỡ tổ, chỉ có một mục tiêu... Ăn cơm.

Tống Thính Hoan và Quan Lâm Lâm đi theo Trần Nguyên tới quán ăn kia, đi cùng còn có một chàng trai ngày thường Trần Nguyên chơi thân, tên là Phương Minh Vĩ.

Diện tích quán ăn không lớn, bà chủ là người Giang Chiết, chủ yếu kinh doanh hoành thánh cá vàng. Mấy người ngồi xuống ở vị trí sát cửa sổ, Trần Nguyên lấy tờ khăn giấy lau khô bàn, lại hỏi xin bà chủ mấy ly nước ấm.

Quan Lâm Lâm kề tai nói nhỏ với Tống Thính Hoan: “Không nhìn ra đấy, Trần Nguyên còn rất cẩn thận.”

“Ừm.”

Thấy phản ứng ngây ngốc của Tống Thính Hoan, dáng vẻ hoàn toàn không hiểu gì, Quan Lâm Lâm cũng không có hứng thú trêu ghẹo. Trong lúc này, Tống Thính Hoan muốn uống nước chanh, nhưng nắp chai hơi chặt, cô thử vặn hai lần vẫn không được, đang chuẩn bị cắn răng vặn thêm lần nữa thì Trần Nguyên ở phía đối diện lại mở miệng nói: “Để tôi.”

“Hả? À... Cảm ơn.”

Tống Thính Hoan đưa chai nước cho Trần Nguyên, nam sinh có sức khỏe, tay vừa dùng sức, cái nắp đã mở ra. Tống Thính Hoan còn chưa phản ứng lại, Trần Nguyên đã đưa nước cho cô: “Hơi lạnh đấy.”

“A, cảm ơn.”

Tiếng nói của cô mềm mại, Trần Nguyên khẽ “Ừm” một tiếng, nhanh chóng di chuyển tầm mắt.

Nhân viên quán ăn bưng hoành thánh lên, Tống Thính Hoan nhìn rau thơm nổi trên mặt nước mới nhớ ra vừa rồi quên nói với nhân viên. Cô cầm đôi đũa, lấy từng chút ra.

Trần Nguyên ở đối diện hỏi: “Cậu không ăn rau thơm à?”

“Ừm.”

“Vậy lần sau tôi sẽ dặn bà chủ không thêm.”

Khi Giang Ngộ và Lý Nhất Lượng đi qua, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Thiếu niên thiếu nữ ngồi đối diện nhau, giọng nói của cô gái mềm mại, chàng trai lại đỏ lỗ tai.

Lý Nhất Lượng đặt khuỷu tay lên vai Giang Ngộ, vẻ mặt bát quái: “He, đây là sao đây?”

Giang Ngộ động vai, ném người ra, trong mắt là mấy chữ chói lọi... Đừng động vào ông đây.

“Không phải, cậu không quản à?”

“Quản cái gì?”

“Yêu sớm đó.”

Yêu sớm.

Giang Ngộ nhìn bầu không khí quanh hai người kia, ngón tay ở trong túi quần giật giật, có lẽ... Nên quản một chút?

...

Tiết tự học kết thúc lúc 8 giờ rưỡi, Tống Thính Hoan vẫn đi ra ngoài cuối cùng, Giang Ngộ vẫn chờ dưới khu giảng dạy của khối 10.

Tống Thính Hoan chậm rãi, hai ngày nay cô vẫn luôn cân nhắc một chuyện, thực ra Giang Ngộ không cần chờ cô mỗi ngày như vậy. Cô cũng không phải trẻ con, không cần có người đưa đón mỗi ngày.

Nhìn thấy Tống Thính Hoan, Giang Ngộ vẫn nhét áo khoác đồng phục vào trong tay cô theo thói quen, sau đó liền cầm lấy cặp sách trên vai cô. Nhưng tối nay, Tống Thính Hoan lại không lấy cặp xuống theo động tác của anh.

“Giang Ngộ.”

“Ừm.”

Thiếu niên đang cúi đầu nhìn tin nhắn trong điện thoại.

Tống Thính Hoan âm thầm xây dựng tâm lý trong lòng: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

“Ừm.”

“Chính là...” Tống Thính Hoan mím môi: “Về sau anh không cần chờ em cùng tan học về nhà nữa đâu.”

Người vẫn đang cúi đầu xem điện thoại cuối cùng cũng nâng mắt lên, khóe môi mang theo nụ cười lơ đễnh: “Lý do.”

“Chính là... Em cảm thấy, em đã học lớp 10 rồi, cũng không cần ngày anh đưa đón đi học mỗi ngày, có lẽ anh cũng có việc bản thân cần làm.”

Giang Ngộ không nói tiếp, chỉ an tĩnh nhìn cô nhóc ở đối diện, trong đầu không tự giác mà xuất hiện hình ảnh ở quán ăn ngoài trường học hôm nay.

“Không muốn anh đưa đón đi học, nhóc muốn đi cùng ai?”

Tống Thính Hoan: “?”

“Bạn trai nhỏ của nhóc à?”

Tống Thính Hoan: “?”

Mấy chữ “bạn trai nhỏ” giống như cái nồi to rơi từ trên trời xuống, thực sự khiến Tống Thính Hoan khiếp sợ: “Em... Em...”