Hơi thở của thiếu niên ấm áp, Tống Thính Hoan đột nhiên không dám cử động chút nào, đầu ngón tay trắng sáng chống lên ghế sô pha bằng da mềm mại, cô dựa vào sô pha, hơi ngửa đầu lên, không khí xung quanh đều là hơi thở thanh khiết mát lạnh của Giang Ngộ kèm theo hương thơm của bột giặt, mùi hương nhàn nhạt, giống như trà ô long vải.
“Giang Ngộ, trên người anh thơm quá.”
Một giọt nước nhỏ mắt lạnh lẽo đột nhiên rơi vào khóe mắt, ngón tay bóp lọ nước nhỏ mắt của Giang Ngộ không tự giác mà buộc chặt, cô nhóc cong mắt, má lúm đồng tiền mơ hồ hiện lên bên môi.
Cô chỉ đơn thuần khen mùi hương trên người anh thôi.
Giang Ngộ: “Ừm.”
“Giống như trà ô long vải vậy, khi em ở Lăng Thành, mỗi tháng 6 tháng 7 hàng năm, ba em đều sẽ nấu cho em uống. Vải ướp lạnh kết hợp với trà ô long đặc biệt dễ uống, còn có thể đông lạnh, làm đá bào ăn.”
Cô giống như là không khống chế được, muốn chia sẻ với anh những chuyện thú vị thời thơ ấu, hoàn toàn quên mắt lời dặn dò của Tống Minh Thành.
Cô nhóc này thao thao bất tuyệt, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Giang Ngộ không thể nào phân biệt được mùi hương như vậy, chỉ khẽ nhíu mày: “Tống Đình Đình...”
“Giang Ngộ.” Nước nhỏ mắt lạnh lẽo rơi vào trong con ngươi, Tống Thính Hoan mở to mắt, con ngươi đen láy mềm mại: “Sao anh cứ gọi em là Tống Đình Đình thế?”
Giang Ngộ chống một tay lên lưng sô pha, rũ mắt nhìn đôi mắt long lanh nước của cô nhóc này.
Không phải nhóc tên là Tống Đình Đình à?
Nghĩ như vậy, nhưng Giang Ngộ chưa nói. Ánh mắt của cô gái này quá mềm mại, khiến anh có chút cảm xúc không nói nên lời.
“Giang Ngộ?”
“Ừm.”
“Có phải thực ra anh không biết em tên là Tống Thính Hoan không?”
“...”
Giang Ngộ không biết trực giáp nhạy bén này của Tống Thính Hoan đột nhiên nhảy ra từ đâu, anh cười tự nhiên, thuận tay đóng nắp lọ thuốc nhỏ mắt lại: “Chẳng lẽ nhóc không tên là Đình Đình à?”
Tống Thính Hoan lập tức hơi giật mình, đáy mắt của thiếu niên ngập tràn ý cười, đôi mắt đen láy, trầm thấp nói hai chữ “Đình Đình”, nhẹ nhàng mà đập vào tai cô.
“Hay nhóc muốn anh gọi nhóc là cái gì khác?”
Dáng vẻ của Tống Thính Hoan càng ngây ngốc hơn, khóe mắt hồng hồng.
“Thỏ con?”
“?”
Cô mới không phải thỏ con!
***
Tiến vào tháng 4, khối lớp 10 va 11 cũng bắt đầu tham gia tiết tự học buổi tối, bắt đầu từ 6 giờ tối sau khi tan học đến 8 giờ rưỡi.
Mỗi ngày Tống Thính Hoan đều giải quyết bữa trưa và bữa tối ở trường, nhóm ăn cơm chung cùng dần dần lớn mạnh, cô bắt đầu chậm rãi làm quen với các bạn học khác trong lớp.
“Tống Thính Hoan.”
Chàng trai bàn sau gọi cô, Tống Thính Hoan quay đầu, người này tên là Trần Nguyên, rất lịch sự tuấn tú, khá giống Lương Thức Dập.
“Cậu có thể giảng đề này cho tôi không?”
Thành tích Tiếng Anh của Tống Thính Hoan không tồi, chỉ là phát âm hơi yếu.
“Được.” Tống Thính Hoan gật đầu, xoay người xuống dưới, cầm bút, nghiêm túc giảng giải ngữ pháp cho Trần Nguyên.
Sau một lát, giảng đề xong, Tống Thính Hoan lại quay người lên. Quan Lâm Lâm nhìn Trần Nguyên ở phía sau, dịch lại gần Tống Thính Hoan rồi nháy mắt đầy ái muội với cô.
Tống Thính Hoan: “?”
Quan Lâm Lâm đưa một tờ giấy nhỏ qua: [Có phải CY thích cậu không?]
Tống Thính Hoan khó hiểu: [CY là ai?]
Quan Lâm Lâm: “...”
Bạn cùng bàn của cô hình như không nhanh nhạy lắm về việc này.
Quan Lâm Lâm lại bổ sung thêm hai chữ dưới tờ giấy: [Trần Nguyên.]
*CY là chữ cái đầu trong phiên âm tên của Trần Nguyên.
Tống Thính Hoan hơi giật mình, hiển nhiên là không nghĩ tới hai chữ này.
Quan Lâm Lâm tiếp tục nói: [Mình phát hiện có rất nhiều lần, cậu ấy vừa nhìn thấy cậu đã đỏ mặt.]
Tống Thính Hoan khó hiểu.
Ở tuổi này của họ, đúng vào thời điểm tình đầu chớm nở, nhưng Tống Thính Hoan thực sự là không thông suốt, hoàn toàn không có cảm giác với những chàng trai xung quanh. Mọi người đều nói đẹp trai, cô lại cảm thấy cũng bình thường.
À, Giang Ngộ thì rất đẹp trai.
Suy nghĩ về việc Trần Nguyên đỏ mặt mà Quan Lâm Lâm nói, Tống Thính Hoan trả lời: [Có lẽ chỉ là da trắng thôi.]
Quan Lâm Lâm liếc trộm Trần Nguyên.
[Đúng là rất trắng.]
[Thực ra bạn học Tiểu Trần còn rất đẹp trai!]
[Trắng như sữa vậy.]
Tống Thính Hoan: [Sao cậu lại mắng người?]
Quân Lâm Lâm: [?]
*Câu gốc Quan Lâm Lâm viết là 奶奶的, ngoài nghĩa khen da trắng như sữa thì còn là một câu mắng chửi có nghĩa là bà nội mày.