Chương 32

“Nước mà người ba này bảo cậu mua đâu?”

“Hả? Mẹ nó, quên ở chỗ Lý Khoát rồi.” Lý Nhất Lượng khựng lại: “Đúng rồi, anh Ngộ, còn có chuyện này, tôi cảm thấy nên nói với cậu.”

Động tác trong tay Giang Ngộ không hề dừng lại.

“Chính là cháu gái nhỏ của cậu... Không phải, chính là bé đàn em kia...”

Giang Ngộ giương mắt, thưởng cho Lý Nhất Lượng ánh mắt nghiêm túc đầu tiên kể từ lúc cậu bước vào lớp học.

“Bị ba cô gái chặn ở cửa lớp, cũng không biết là làm sao, cô nhóc vẫn luôn đỏ con mắt, còn sụt sùi khóc nữa.” Lý Nhất Lượng nhăn mày: “Mẹ nó, không phải là bị người khác bắt nạt chứ?”

Giang Ngộ dừng động tác trên tay lại, nhìn mô hình mới lắp được một nửa, có chút bực bội vô cớ.

Sau đó lại nghe thấy Lý Nhất Lượng thở mạnh nói: “Lúc đó tôi nghĩ như vậy đấy.”

Giang Ngộ: “...”

Nhìn biểu cảm cạn lời của Giang Ngộ, Lý Nhất Lượng vò đầu: “Như vậy thì tôi nhất định không đồng ý, cháu gái của cậu chính là em gái của tôi... À không phải, rốt cuộc cô nhóc đó có phải là cháu gái của cậu không vậy?”

“Nói trọng điểm.”

“À, thì mấy cô gái kia thích cậu, họ không tìm thấy điểm đột phá ở chỗ cậu nên đi quấy rối cô bé kia. Mẹ nó, tôi cố ý đi hỏi thăm một chút, hai cái thùng lớn, thật sự là hai cái thùng lớn đấy. Anh Ngộ, cậu nói thật đi, rốt cuộc là cậu đã lén lút qua lại với bao nhiêu người rồi?”

Giang Ngộ nhíu mày: “Vì sao lại đỏ mắt?”

Lý Nhất Lượng: “?”

Mẹ nó, đây là trọng điểm à?

“Có lẽ là, ờm... Cát bay vào mắt?”

Giang Ngộ: “...”

***

Chờ đến lúc tan học, Giang Ngộ mới nhìn thấy người nào đó bị “cát bay vào mắt”, đôi mắt đen tuyền của Tống Thính Hoan vẫn còn đỏ. Giang Ngộ nhíu mày, cát bay vào mắt nào có thể thành ra như vậy, vậy mà anh lại tin lời của Lý Nhất Lượng.

“Mắt bị làm sao vậy?

“Hả?” Tống Thính Hoan không biết vì sao anh lại hỏi như vậy, còn chưa lấy lại tinh thần thì đầu ngón tay hơi lạnh của chàng trai đã chạm vào khóe mắt của cô, Tống Thính Hoan rên nhẹ một tiếng.

“Đau à?”

“Ngứa.” Tống Thính Hoan nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó.

“Không đến phòng y tế à?”

“Chưa kịp đi.” Tống Thính Hoan nhỏ giọng đáp, trong tiết học cô vẫn luôn bận rộn đọc sách làm đề, vốn muốn tới phòng y tế, nhưng làm bài quá nhập tâm nên quên mất.

“Học tập quan trọng hơn đôi mắt à?”

“...” Tống Thính Hoan bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, gương mặt phồng lên: “Thì... Em định sau khi tan học sẽ đi mua thuốc.”

Cô cho rằng Giang Ngộ sẽ tiếp tục giáo huấn mình, thậm chí còn sẽ dùng một ít từ ngữ khiến cô không thể tiếp lời, nhưng Giang Ngộ chỉ nhíu mày, giống như đang quan sát đôi mắt của cô, sau đó khẽ “Ừm” một tiếng rồi cầm lấy cặp sách của cô.

Tống Thính Hoan vội vàng đuổi theo, lại nghe Giang Ngộ nói: “Đến bệnh viện xem thử.”

Bệnh viện?

Từ nhỏ, Tống Thính Hoan sợ nhất là phải đến bệnh viện.

Tống Minh Thành nói, khi còn nhỏ cô đến bệnh viện tiêm vaccine phòng bệnh, ống tiêm còn chưa lại gần cô, cô đã khóc đến mức trời đất tối tăm, dọa cho chị y tá sợ hãi.

“Không cần đến bệnh viện đâu.”

Giang Ngộ quay đầu, khóe môi nhếch lên, nói ra hai chữ không thể phản bác: “Không được.”

Tuy rằng Tống Thính Hoan rất không tình nguyện, nhưng vẫn bị Giang Ngộ cưỡng ép tới bệnh viện. Còn chưa bước vào cửa, mùi nước sát trùng đã đánh thức ký ức thời còn nhỏ của Tống Thính Hoan, cô dừng bước chân, nuốt nước miếng.

Giang Ngộ nghiêng mắt.

Tống Thính Hoan nhỏ giọng thương lượng: “Có thể không vào không?”

Ánh mắt của Giang Ngộ bình tĩnh, anh nhìn kỹ cô. Đôi mắt của cô nhóc vốn không có cảm xúc, lúc này trong hốc mắt đỏ ửng đỏ tràn ngập vẻ cự tuyệt.

“Sợ à?”

Tống Thính Hoan gật đầu.

Giang Ngộ: “...”

“Trước nay nhóc không đi bệnh viện à?” Giang Ngộ hỏi.

“Có đi.” Tống Thính Hoan khựng lại: “Ba em đi cùng.”

“Vậy nhóc cứ coi anh là ba nhóc đi.”

“Nhưng ba em sẽ ôm em.”

Ánh mắt của Giang Ngộ bỗng cứng lại, dừng ở trên người Tống Thính Hoan. Tống Thính Hoan cũng ý thức được dường như lời này có vẻ không đúng: “Em, em không có ý dó.”

Cô thật sự không có ý đó.

Nhìn mấy chữ phòng khám, Tống Thính Hoan hít một hơi thật sâu. Tống Minh Thành không ở bên cạnh, cô cũng phải học cách lớn lên.

Khi cô thực sự trưởng thành và có thể chăm sóc bản thân, ba cô mới không còn nhọc lòng, không còn lo lắng.

Vừa mới cất bước, cánh tay phía sau lớp vải dệt mềm mại của đồng phục đột nhiên bị nắm lấy, tiếng nói thiếu đòn của Giang Ngộ vang lên bên tai: “Bảo nhóc đi chữa bệnh, không phải hy sinh.”

Trong giọng nói của anh có chút chế nhạo rất thiếu đòn, nhưng lòng bàn tay của thiếu niên lại ấm áp, anh nắm chặt cổ tay cô, dán lên da cô cách một lớp vải dệt, khiến Tống Thính Hoan có cảm giác yên lòng.

Cô quyết định tha thứ cho cái miệng xấu xa của anh.

Thời gian này trong bệnh viện không có nhiều người lắm, Giang Ngộ giúp cô đăng ký khám, bác sĩ trực ban là một dì trung niên, tầm mắt dừng trên cánh tay của hai người, sau đó ho nhẹ một tiếng.