Hôm sau.
Báo thức lúc 7 giờ còn chưa vang lên, Tống Thính Hoan đã tỉnh lại.
Cô có chút lạ giường, cả đêm không ngủ ngon.
Trong phòng có phòng để quần áo riêng, được lấp đầy hơn phân nửa, đều là quần áo mới mà Mạnh Thư Đường chuẩn bị cho cô, tất cả đã được giặt sạch.
Tống Thính Hoan không động vào những bộ quần áo xinh đẹp đó mà lấy bộ quần áo do mình mang đến vào ngày hôm qua ở cái tủ gần nhất, là một cái áo thun trắng rộng thùng thình cùng quần jeans, sau khi thay xong thì xuống tầng.
Dì giúp việc không ở đây, Tống Thính Hoan đi vào phòng bếp, muốn làm bữa sáng cho chính mình.
Trên quầy bếp vẫn còn hai lon Coca mà Giang Ngộ lấy ra từ tủ lạnh vào hôm qua. Nhìn thấy hai lon Coca này, Tống Thính Hoan lại nhớ tới sự cố hôm qua.
Tối hôm qua cô cắn Giang Ngộ, tuy rằng là phản ứng cơ thể dưới tình huống cấp bách, nhưng nếu đã là hiểu lầm, có lẽ cô vẫn nên nói lời xin lỗi với Giang Ngộ?
Tống Minh Thanh là người rất sợ gây phiền phức cho người khác, để cô sống nhờ ở nhà họ Giang thực sự chỉ là hành động bất đắc dĩ. Trước khi Tống Thính Hoan tới Giang Bắc, Tống Minh Thành đã dặn dò cô, nhà họ Giang không giống nhà mình, mọi việc phải nghe nhiều xem nhiều nói ít, phải ngoan ngoãn nghe lời.
Hai ba con sống nương tựa vào nhau suốt mười mấy năm, Tống Thính Hoan cũng hiểu được sự bất đắc dĩ và không nỡ trong lời nói của Tống Minh Thành, ba của cô cảm thấy ông vô dụng, khiến cô phải chịu tủi thân.
Tống Thính Hoan nghĩ, cô cũng không thể lại để Tống Minh Thành vì chuyện của cô mà nhọc lòng được, nếu còn muốn ở nhà nhà họ Giang, cô phải tìm cách hòa giải quan hệ với Giang Ngộ.
Nhưng phải làm thế nào mới có thể hòa giải quan hệ với Giang Ngộ đây?
Tống Thính Hoan cân nhắc chuyện này, tùy tiện bỏ hộp sữa bò trong tù lạnh vào lò vi sóng.
Chỉ một lát sau, một tiếng nổ lớn vang lên!
Cửa lò vi sóng văng ra ngoài, chất lỏng màu trắng bắn ra ngoài, Tống Thính Hoan lui về phía sau theo bản năng, sợ hãi không thôi, ngơ ngác nhìn ngọn lửa bốc lên từ lò vi sóng.
Đèn treo trên quầy bếp lóe lên rồi tắt hẳn, âm thanh vận hành của tủ lạnh cũng dừng lại.
Tống Thính Hoan: “...”
“Nhóc đang làm gì vậy?”
Giọng nam lạnh nhạt uể oải vang lên, Tống Thính Hoan quay đầu, đối diện với khuôn mặt không kiên nhẫn của Giang Ngộ. Chàng trai bước đến, dùng một tay kéo cô về phía sau, Tống Thính Hoan vì sức lực của anh mà lui về sau hai bước theo quán tính.
Thấy Giang Ngộ định mở vòi nước lấy nước, Tống Thính Hoan vội vàng nhắc nhở: “Có điện...”
“Xèo!”
Hơn nửa ly nước bị hắt vào lò vi sóng, ngọn lửa nhỏ bùng lên một chút rồi tắt, chữ “điện” trong miệng Tống Thính Hoan cũng mơ hồ bị nuốt mất.
Dòng sữa màu trắng chảy dọc theo quầy bếp, dính trên cái quần đen của Giang Ngộ.
Vị trí có chút xấu hổ.
Giang Ngộ quay đầu, khuôn mặt nặng nề, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng. Lúc này Tống Thính Hoan mới phát hiện tóc của anh ướt đẫm, trên cổ còn có một cái khăn lông màu than.
Không khí xung quanh có hơi bạc hà mát lạnh, kết hợp với mùi sữa tắm tinh khiết.
“Xin lỗi.” Cảm giác áy náy bốc hơi, Tống Thính Hoan chậm rãi cúi đầu: “Em chỉ muốn làm chút đồ ăn...”
Âm thanh mềm mại, giống như một đứa trẻ làm sai.
Giang Ngộ đã đi qua trước mặt cô, dường như cũng không muốn nghe cô giải thích. Đôi lông mi mảnh dài của Tống Thính Hoan run rẩy, cắn môi đi theo.
Chàng trai vóc dáng thon dài đứng ở cửa, áo thun rộng thùng thình ở trên người. Giang Ngộ giơ tay, tắt công tắc nguồn điện.
“Anh Ngộ, cậu làm gì đấy?” Nửa cánh tay xăm hình thò ra từ trên cầu thang, tầm mắt đảo qua, khi đang định mở miệng hỏi về vệt sữa trắng trên quần Giang Ngộ thì dừng lại.
Sữa bò lan rộng, mang theo sự dính nhớp, dán chặt lên vải dệt màu đen như tương.
Cánh tay xăm hình khiếp sợ: “Mẹ nó... Anh trai, mới sáng sớm mà lửa có chút lớn đấy.”
Giang Ngộ: “...”
Tống Thính Hoan cũng chú ý tới sữa dính trên người Giang Ngộ, lại thấy anh đen mặt. Cho dù là ai mới sáng sớm đang tắm rửa mà bị gián đoạn, phòng bếp lại suýt nữa bị thiêu, lửa trong lòng cũng không thể nhỏ được.
Cô còn phải ở nhờ trong nhà họ Giang, cô không muốn quan hệ của mình với Giang Ngộ quá căng thẳng.
Vì thế, Tống Thính Hoan dùng một âm thanh kéo dài mà bình tĩnh nói xin lỗi: “Là do em không cẩn thận, xin lỗi, lần sau nhất định sẽ không biến thành như vậy nữa.”
Cánh tay xăm hình: “?”
Giang Ngộ: “...”
Lại là một tiếng “Mẹ nó” không thể tưởng tượng truyền đến từ trên cầu thang, cánh tay xăm hình chỉ vào Giang Ngộ: “Súc...”
Chữ “sinh” còn chưa ra khỏi miệng đã nuốt trở lại vì bị Giang Ngộ lạnh lùng quét mắt.
Giang Ngộ nghiêng đầu, nhìn cô gái đi theo phía sau mình.
Khuôn mặt trắng nõn, mái tóc mềm mại rũ trên trán, bộ quần áo quá mức rộng treo trên cơ thể gầy gò, ống quần xắn lên một vòng, mắt cá chân lộ ra ngoài, làn da trắng sáng bị dính một lớp sữa bò.