Chương 29

“Em... Em không có.” Tống Thính Hoan thề thốt phủ nhận, đối diện với Giang ngộ khiến cô kinh hãi: “Em muốn lên tầng học bài, anh... Các anh...”

Họ làm gì thì liên quan gì đến cô chứ. Tống Thính Hoan nói lắp, cũng có chút tức giận với bản thân: “Không nói nữa.”

Cô xoay người chạy đi, có cảm giác chạy trối chết.

Phía sau, Giang Ngộ chậm rãi đứng thẳng, anh nghiêng đầu, nhìn bóng dáng hoảng loạn của cô gái rồi cười một cái.

Tống Thính Hoan trở về phòng của mình, ngồi trước bàn học, cả người vừa ngại vừa thẹn.

Cô dùng tay quạt cho chính mình, lại mở cửa sổ ra, cuối cùng dứt khoát đeo tai nghe chống ồn, bật một đoạn chú tĩnh tâm cho mình.

Đúng, phải tĩnh tâm lại, gần đây nhất định là cô đã nghe quá nhiều lời mơ hồ của Giang Ngộ, cho nên mới có... Suy nghĩ kỳ lạ như vậy.

Nghe xong hai đoạn chú tĩnh tâm, lại làm thêm đề thi, Tống Thính Hoan mới cảm thấy cả người bình tĩnh trở lại. Mặt trời dần lặn xuống, bầu trời ngoài cửa sổ được nhuộm thành một màu lam nhạt. Tống Thính Hoan nhận được điện thoại nội tuyến, là Giang Ngộ gọi cô xuống ăn cơm.

Tống Thính Hoan chậm rãi đi xuống tầng, trong phòng khách và phòng ăn không có một bóng người.

Biệt thự nhà họ Giang có ba tầng, ngày đầu tiên Tống Thính Hoan tới đây, dì giúp việc đã nói với cô, trừ tầng ba, những chỗ khác đều có thể đi. Tầng hầm là lãnh địa của Giang Ngộ, Tống Thính Hoan chưa từng đặt chân vào.

Cửa phòng nghỉ ở tầng một bị đẩy ra, là Hàn Thư Minh.

“Tìm Giang Ngộ à?”

Tống Thính Hoan gật đầu.

“Ở phòng chiếu phim.”

Trên đường Tống Thính Hoan đi đến, cô còn có chút do dự.

Đi vào lãnh địa của người khác như vậy có phải là quá không lịch sự rồi không?

Tống Thính Hoan muốn đi ngược trở lại, nhưng khi liếc mắt ở chỗ rẽ, cô bị cảnh tượng trước mặt làm chấn động.

Một không gian tròn rộng lớn, tầm nhìn bị các hình khối cắt thành từng mảng.

Dọc theo vòng cung, các mô hình siêu anh hùng Marvel theo tỷ lệ chuẩn được sắp xếp ngay ngắn. Ở trung tâm là một cột trụ cao khoảng bốn, năm mét, thân cột được chia thành nhiều ô vuông kích thước khác nhau, còn phủ mặt kính. Từ đỉnh xuống đáy, bên trong chứa đầy mô hình anime, số lượng lên đến hàng nghìn cái.

Cú sốc thị giác này khiến Tống Thính Hoan nuốt khan theo bản năng, cô có cảm giác như đã lạc vào một không gian tương lai đậm chất cyberpunk, vô cùng rực rỡ kỳ ảo, vừa ngầu lại vừa bí ẩn.

Cô như bị lôi kéo, từng bước đi tiếp, vòng qua cột trụ, cánh cửa kim loại đen mờ mang phong cách công nghiệp mở rộng, bên trong vang lên tiếng cười trêu chọc của một nhóm con trai.

“Mẹ nó.”

“Lớn thật đấy.”

“Mặt không đẹp lắm, kêu cũng không dễ nghe.”

...

Tống Thính Hoan không rõ ra sao, chậm rãi đi qua. Trong tầm mắt chỉ có một khoảng tối mờ, nhưng màn hình sáng chói lại xông vào mắt một cách rõ ràng, Tống Thính Hoan đứng ngốc tại chỗ.

Lúc này đây, không phải là suy nghĩ của cô đa dạng nữa rồi, hình ảnh trước mắt không thể lừa người.

Trước mắt cô bỗng bị một lòng bàn tay ấm áp phủ lên, hơi thở mát lạnh thanh khiết quen thuộc bao vây lấy cô, quanh quẩn trong không khí, nhẹ nhàng thân thiết.

Tống Thính Hoan chậm rãi chớp mắt, đôi lông mi dài cọ vào lòng bàn tay người phía sau.

Tiếng nói trầm thấp của Giang Ngộ mang theo vẻ không vui, lạnh lùng nói với đám người bên trong: “Tắt đi.”

...

Bữa cơm tối nay, Giang Ngộ gọi một phần lẩu.

Hình ảnh náo nhiệt ồn ào không hề xuất hiện, một bàn bảy chàng trai, cộng thêm một cô gái là Tống Thính Hoan, mọi người đều ngồi có quy củ, ăn... Không chút mùi vị.

Không có mùi vị chủ yếu là mấy người bạn của Giang Ngộ, Tống Thính Hoan lại ăn rất ngon.

Đây là lẩu uyên ương, cô không ăn được cay, mà nước dùng xương hầm này lại đậm đà thơm ngậy, đặc biệt hợp khẩu vị của cô.

Ăn được một nửa, Giang Ngộ đi ra ngoài nghe điện thoại, không khí căng thẳng trên bàn cũng hơi thả lỏng. Chàng trai tóc xám khói cà lơ phất phơ kia tên là Chu Dĩ Trạch, học ở trường Trung học Trực thuộc, nghe nói là bạn thuở nhỏ của Giang Ngộ.

Chu Dĩ Trạch thở phào một hơi, thấp giọng nói: “Quen biết anh Ngộ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy cậu ấy tức giận như thế.”

Tống Thính Hoan không hiểu, uống một ngụm nước trái cây: “Giang Ngộ đang giận sao?”

Đám người trên bàn nhìn nhau.

Đang giận, còn đặc biệt tức.