Tối nay Tống Thính Hoan không về nhà với Giang Ngộ, lý do là kỳ thi tháng vừa mới kết thúc, giáo viên muốn dạy thêm, không xác định được mấy giờ mới tan học.
Đúng vậy, cô nói dối với Giang Ngộ.
Lúc 7 giờ rưỡi, Tống Thính Hoan chậm rãi đi vào biệt thự của nhà họ Giang. Hôm nay là thứ sáu, Mạnh Thư Đường có công việc, bảo cô và Giang Ngộ tự giải quyết bữa tối.
Tống Thính Hoan đứng trước tủ thay giày, cúi đầu.
Trong phòng bếp vang lên tiếng bước chân, Tống Thính Hoan giương mắt nhìn qua, Giang Ngộ vừa đi ra từ phòng bếp, trong tay xách theo lon Sprite. Anh mặc áo hoodie màu xám cùng quần dài màu đen, cả người thoạt nhìn rất lạnh nhạt.
Nghĩ đến 75 điểm kia của mình, Tống Thính Hoan thu hồi tầm mắt.
Cô không biết nên nói chuyện này với Tống Minh Thành như thế nào.
Thi tháng lần này, giáo viên các môn đều yêu cầu phụ huynh ký tên. Tống Minh Thành ở tận Lăng Thành, cô chỉ có thể đi tìm Mạnh Thư Đường. Nhưng với thành tích này, không nói đến khó xử, nếu như Mạnh Thư Đường nói cho Tống Minh Thành biết, Tống Minh Thành nhất định sẽ lo lắng.
Tống Thính Hoan từng gọi điện thoại cho Tống Minh Thành hai lần, tuy rằng giọng điệu của Tống Minh Thành rất nhẹ nhàng, nhưng Tống Thính Hoan vẫn nhạy cảm nhận ra sự khác thường.
Tống Minh Thành đã rất vất vả rồi, Tống Thính Hoan không muốn ông nhọc lòng vì chuyện của cô.
Tống Thính Hoan im lặng cả một đường, khóe môi mím chặt, cô đi lên tầng, toàn bộ quá trình đều không nói lời nào với Giang Ngộ.
Giang Ngộ đứng ở giữa phòng khách, nhấp một ngụm đồ uống, nhìn cô gái chậm rãi đi lên tầng, buồn bã ỉu xìu giống một con thỏ.
Tống Thính Hoan nhốt chính mình trong phòng, suy nghĩ hơn nửa buổi tối, vẫn hoàn toàn không có manh mối.
Thời gian trôi qua đến 9 giờ rưỡi, cô đi xuống tầng làm nóng sữa bò.
Lúc này Giang Ngộ đang dựa trên sô pha chơi game, Lý Nhất Lượng tối hôm qua lại bị giết ngược, lúc này liền bám lấy Giang Ngộ, thề phải lấy lại mặt mũi.
“Ba ơi! Ba ơi! Aaaa!”
Trong loa điện thoại truyền tới tiếng thét chói tai của Lý Nhất Lượng: “Anh Ngộ, cậu là ba ruột của tôi mà!”
Giang Ngộ lười phản ứng với Lý Nhất Lượng, trong tầm mắt xuất hiện một bóng hình buồn rầu, cũng không thèm liếc anh một cái mà chậm rãi đi vào phòng bếp.
Từ lúc trở về, cô nhóc này giống như mất hồn vậy.
“Ba ơi? Cậu đang làm gì thế?” Lý Nhất Lượng đột nhiên lên tiếng, Giang Ngộ liếc mắt nhìn nhân vật của mình đang đứng ngốc ven đường, thao tai nghe ra: “Có việc, cậu đánh trước đi.”
Lý Nhất Lượng: “? Đồ chó, cậu quay về cho ông đây!”
Giang Ngộ đã đi tới cửa phòng bếp, nhìn Tống Thính Hoan lấy một hộp sữa bò từ tủ lạnh, không biết đã đi vào cõi thần tiên nào mà lại trực tiếp mở lò vi sóng.
Hộp sữa bò trong tay bỗng biến mất, Tống Thính Hoan quay đầu, khó hiểu mà nhìn về phía Giang Ngộ ở bên cạnh.
Giang Ngộ: “Ngẩn người làm gì?”
Tống Thính Hoan muốn nói cô không ngẩn người, chỉ là đang suy nghĩ thôi. Giang Ngộ đưa lưng về phía cô, đổ sữa bò vào trong cốc thủy tinh, lúc xoay người, dường như tầm mắt đang nói... Nhóc có tiền án.
Tống Thính Hoan không thể cãi lại, lần trước đúng là cô thiếu chút nữa đã làm nổ phòng bếp.
Không khí đình trệ, trong phòng bếp yên tĩnh không tiếng động, chỉ có lò vi sóng sáng lên, cái khay bên trong xoay tròn.
Tống Thính Hoan có chút thất thần, tầm mắt dừng trên lò vi sóng, ánh mắt dưới đôi lông mi dài rất lạc lõng.
Giang Ngộ: “Thi trượt à?”
Cần Đức tổ chức thi tháng cho ba khối cùng lúc, Giang Ngộ quá quen thuộc với vẻ mặt này của Tống Thính Hoan rồi.
Trực tiếp bị người ta nói là “thi trượt”, Tống Thính Hoan vẫn có chút khó khăn, nhưng chỉ gật đầu, nhỏ giọng “Ừm” một tiếng.
“Đinh!”
Giang Ngộ lấy sữa bò ra khỏi lò vi sóng: “Chỉ là một lần thi thôi, có thể nói lên điều gì chứ?”
Tống Thính Hoan im lặng.
Đúng là một lần thi không thể nói lên điều gì, hiện tại mới lớp 10, còn hai năm tương lai, cô còn vô số lần thi nữa. Nhưng cô vẫn rất khổ sở, khổ sở đến không chịu được.
Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên, Tống Thính Hoan bỗng nhiên mở miệng gọi anh lại.
“Giang Ngộ, anh...”
Giang Ngộ liếc mắt, hơi nhướng mày.
Tống Thính Hoan rũ mắt, bên miệng dính chút sữa, giọng nói vẫn rất nhỏ: “Anh... Có thể ký tên giúp em không?”
...
Trong phòng của Giang Ngộ.
Khi Tống Thính Hoan cầm bài thi tới, cô nghe thấy âm thanh ai oán vô lại của Lý Nhất Lượng vang lên trong điện thoại: “Không được, dù sao cậu cũng phải đi với tôi, nếu cậu không đi với tôi, tôi ăn BBQ nghẹn chết cũng sẽ không bỏ qua cho cậu...”
Đi cùng? Đi đâu? Đi như thế nào?
Tống Thính Hoan có chút luống cuống đứng tại chỗ, cô không thể tưởng tượng được, một chàng trai cao 1m8 như Lý Nhất Lượng lại có thể khóc thút thít như vậy mà nói loại lời này với Giang Ngộ.
Giang Ngộ không phản ứng lại, tùy tiện lướt WeChat.
Tống Thính Hoan thật sự không phải cố ý xem điện thoại của Giang Ngộ, chỉ là trên điện thoại xuất hiện một đoạn văn ngắn, câu đầu tiên đập vào mắt chính là: [Giang Ngộ, mình thật sự rất thích cậu.]
Đuôi mắt của Tống Thính Hoan đảo qua màn hình, ghi chú của người này là: Trái Tim 18 FSY.
18?
Không phải là anh đánh số cho các cô gái đó chứ?
Lý Nhất Lượng còn chưa hết dong dài, Giang Ngộ đã trực tiếp đặt điện thoại lên bàn, vươn tay về phía Tống Thính Hoan.
Tống Thính Hoan ngượng ngùng đưa bài thi ra, Giang Ngộ mở ra, nhìn thấy bài thi Toán đầu tiên, hơi ngẩn ra một chút, khóe môi chợt nhếch lên.
Nụ cười này của anh trong mắt Tống Thính Hoan cực kỳ thiếu đánh.
Tống Thính Hoan cố ý đặt bài thi Toán ở trên cùng, có như vậy thì mấy bài phía sau mới... Không quá tệ.
Giang Ngộ cũng không nói gì, lật từng trang một, viết hai chữ “Đã duyệt” vào góc trên bên phải mỗi bài thi. Cái này không giống ký tên bài thi, mà là phê duyệt tấu chương.
Tống Thính Hoan phát hiện, chữ viết của Giang Ngộ rất đẹp.
Rồng bay phượng múa, rất có gân cốt, vừa nhìn là biết luyện tập từ nhỏ.
Tống Thính Hoan cũng luyện chữ từ nhỏ, nhưng chữ của cô dịu dàng tinh tế hơn một chút.