Trong khoảng thời gian này, toàn bộ lực chú ý của Tống Thính Hoan đều đặt trên việc học tập.
Cần Đức không hổ là trường học nổi tiếng trăm năm, áp lực học tập lớn hơn trường Trung học số 1 Lăng Thành nhiều. Bởi vì tài liệu học tập khác nhau, Tống Thính Hoan cũng phải cố gắng hết sức.
Cô đã mua tài liệu học tập lớp 10 của Cần Đức, tự mình học tập lại một lần, nhưng cho dù như vậy, khi thành tích thi tháng đầu tiên được công bố, Tống Thính Hoan vẫn vô cùng uể oải.
Đặc biệt là môn Toán, điểm cao nhất là 150, Tống Thính Hoan có chút khổ sở mà nhìn điểm 75 đỏ chói trên mặt giấy.
Tuy rằng thành tích của cô vẫn luôn không nổi bật, nhưng đây là lần đầu tiên không đạt tiêu chuẩn.
Quan Lâm Lâm khá hơn cô một chút, Toán và Vật Lý đều vừa đủ điểm tiêu chuẩn.
“Xong rồi xong rồi, thế này mà về nhà đưa cho mẹ ký tên, mẹ sẽ đánh gãy chân mình mất.”
Quan Lâm Lâm dựa vào trên bàn mà kêu rên, Tống Thính Hoan cũng hết đường xoay xở.
Một lát sau, Tần Thúc Hiệp bước vào lớp học, cọng tóc nhỏ bé trên cái đầu địa trung hải kia tràn ngập nguy hiểm. Ông vừa cúi đầu, quả nhiên có một sợi rơi xuống.
Trong lớp học truyền đến tiếng cười, Tần Thúc Hiệp bình tĩnh vuốt đầu, nhìn lướt qua: “Còn cười, nhìn thành tích của các anh chị đi, có phải cả kỳ nghỉ đông chỉ biết chơi thôi không?”
Cả lớp yên lặng như tờ.
Thường ngày Lão Tần không quá nghiêm khắc, nhưng một khi trở nên nghiêm túc, học sinh vẫn rất sợ ông.
Tần Thúc Hiệp bắt đầu dong dài: “Sắp bắt đầu chia ban tự nhiên xã hội rồi, tôi thấy các anh chị không căng thẳng một chút nào. Sao hả, có phải ai cũng cảm thấy bản thân có thể thi đỗ Đại học Giang Bắc không? Để tôi nhìn xem, ngày đó có bao nhiêu người đi xem Giang Ngộ chơi bóng?”
Mấy câu không liên quan tới nhau.
Trong phòng học lặng ngắt như tờ, Lão Tần rất tức giận, hừ một tiếng: “Nếu anh chị có thể phân một nửa sự chú ý đến trai đẹp lên việc học tập thì cũng không đến mức thi cử thành ra thế này.”
Có chàng trai nghịch ngợm nói: “Thầy Tần, mấy đứa con trai bọn em không đi xem Giang Ngộ.”
Lão Tần liếc đối phương một cái: “Cút đi! Lần trước khi Giang Ngộ đi ngang qua, anh là người kêu to nhất đấy.”
Chàng trai này là fanboy của Giang Ngộ, bị Tần Thúc Hiệp vạch trần như vậy, đối phương có chút ngượng ngùng mà đỏ mặt. Tần Thúc Hiệp nhấp một ngụm trà hoa cúc trong bình giữ nhiệt, thở dài: “Nếu các anh chị có một nửa năng lực của Giang Ngộ, tóc của tôi có đến mức càng ngày càng ít đi không?”
Dứt lời, Tần Thúc Hiệp ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt kinh ngạc mà hoang mang của Tống Thính Hoan.
Tuần này điều chỉnh số ngồi, Tống Thính Hoan ngồi ở hàng thứ nhất, ngay dưới mí mắt của Lão Tần.
Lão Tần ho nhẹ một tiếng, thu lại sự tản mạn trên người: “Lấy bài thi ra đi, bài đầu tiên...”
Cả một tiết chỉ dùng để giảng bài thi môn Toán. Tần Thúc Hiệp là chủ nhiệm lớp, còn là giáo viên Toán, liệu có phải là chờ hết tiết sẽ gọi cô vào văn phòng, đơn độc giáo huấn cô không?
Giống như có cảm ứng tâm linh, chuông hết tiết vang lên, Tần Thúc Hiệp vừa thu dọn đồ đạc trên bục giảng vừa nói: “Tống Thính Hoan, em tới văn phòng của thầy một chút.”
Tống Thính Hoan: “...”
...
Lúc này, trong văn phòng của Tần Thúc Hiệp không có giáo viên khác, ông rót trả trong bình giữ nhiệt ra cốc, sau đó vui tươi mở miệng hỏi: “Thế nào, thời gian gần đây đã làm quen được chưa?”
Tống Thính Hoan nhìn kỷ tử xoay tròn trong cốc, gật đầu: “Khá ổn.”
Tần Thúc Hiệp ngồi xuống bàn làm việc, chỉ vào vị trí đối diện: “Ngồi đi, đứng nhiều mệt.”
Ông lật xem bảng điểm thi tháng: “Các môn khoa học xã hội còn ổn, đặc biệt là Ngữ Văn. Khoa học tự nhiên lại có chút yếu, nhưng tài liệu học tập của Lăng Thành và Giang Bắc có phần khác biệt, có lẽ có vài kiến thức em còn chưa học.”
Tống Thính Hoan nghe ra sự uyển chuyển trong cách dùng từ của Tần Thúc Hiệp, ông không trực tiếp hỏi vì sao cô thi không tốt.
“Em vừa mới chuyển tới đây, học tập cùng sinh hoạt đều cần một ít thời gian để làm quen, tạm thời chưa cần quá lo lắng về thành tích, lát nữa thầy sẽ nói chuyện với giáo viên các môn khác, thầy và họ sẽ cùng nhau nghĩ biện pháp, giúp em bổ sung kiến thức bị thiếu.”
Không biết vì sao, trong khoảnh khắc này, Tống Thính Hoan cảm thấy việc Mạnh Thư Đường sắp xếp cho cô vào học lớp 10-3 này là một quyết định vô cùng đúng đắn.
Tống Thính Hoan gật đầu: “Cảm ơn thầy Tần.”
Tần Thúc Hiệp không để ý mà xua tay, giống như nhớ ra cái gì đó, lại hỏi: “Bây giờ em vẫn ở trong nhà Giang Ngộ à?”
Tống Thính Hoan không biết tại sao Tần Thúc Hiệp lại đột nhiên nhắc tới việc này, chỉ gật đầu: “Vâng.”
“Vậy thì tốt quá rồi, ngày thường nếu có thời gian, em có thể học tập từ Giang Ngộ.”
Tống Thính Hoan: “?”
Học tập cái gì?
Học cách làm thế nào để đánh gãy chân đại ca trường khác sao?