Chương 23

Chạng vạng, lúc tan học, Tống Thính Hoan đã sớm nhìn thấy Giang Ngộ chờ ở ngoài khu giảng dạy, nhưng cô vẫn cố tình đi cuối cùng.

Thứ nhất là không muốn bị vây xem, thứ hai... Tống Thính Hoan nhìn thư tình tràn ngập trong túi, những thứ này đều là cho Giang Ngộ, đồ ăn vặt cũng rất nhiều, rất nặng, cô không cầm nổi. Tối nay cô định hỏi Mạnh Thư Đường một chút, xem cô có thể mượn một cái xe không.

Giang Ngộ vẫn còn ở chỗ cũ, áo khoác đồng phục vắt trên lan can, dây tai nghe màu đỏ vòng ra bên ngoài cổ áo hoodie, đeo ở một bên.

Anh đã nhìn thấy Tống Thính Hoan đang chậm rãi di chuyển tới từ xa.

Cô gái rất nhỏ con, đồng phục màu tím rộng rãi lại như cái vỏ chăn, trong tay còn xách theo một cái túi lớn.

Tống Thính Hoan đến gần, đưa cái túi lớn trong tay đến trước mặt Giang Ngộ: “Mấy cái này đều là của anh đó.”

Giang Ngộ thoáng nhìn những bức thư rực rỡ sắc màu bên trong, hơi nhíu mi, không nhận.

“Giang Ngộ, em không xách được, anh nhận lấy đi.”

“Không nhận.”

“Hả?” Tống Thính Hoan hơi ngây ngốc, lại nhìn thấy sự không kiên nhẫn rất rõ ràng trong mắt Giang Ngộ: “Anh... Không cần?”

“Anh nên cần à?”

Tống Thính Hoan: “Hả?”

Giang Ngộ cười khẽ một tiếng: “Anh nhớ rõ ngày hôm qua còn có người nào đó dùng lời lẽ chính nghĩa nhắc nhở anh, từ chối lời tỏ tình của cô gái khác là việc nên làm, dây dưa với nhiều cô gái cùng lúc là hành vi của kẻ cặn bã.”

“?” Tống Thính Hoan nghẹn lại: “Anh... Nghe thấy à?”

“Chẳng lẽ không phải là nhóc nói cho anh nghe à?”

“...” Tống Thính Hoan do dự một chút: “Vậy mấy cái này phải xử lý thế nào?”

“Ai nhận thì người đó xử lý.”

“Nhưng mà, những thứ này đều là đưa cho anh mà.” Tống Thính Hoan cũng rất buồn bực, hôm nay cô đã bị gọi ra khỏi chỗ ngồi không dưới ba mươi lần, nếu có thể lựa chọn, cô cũng không muốn làm chân chạy vặt chút nào.

“Tống Đình Đình, anh phát hiện ra nhóc còn rất bá đạo.”

“?”

“Nói hành vi của anh giống kẻ cặn bã là nhóc, quay đầu liền đưa cho anh nhiều thư tình như vậy cũng là nhóc.” Thiếu niên hơi cúi người, con ngươi đen láy phủ chút ánh sáng, bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt: “Sao hả, cái gì cũng phải nghe em sao?”

Tống Thính Hoan bị nói đến có chút ngốc, còn chưa nghĩ ra lời giải thích thì đã nghe thấy tiếng cười lười biếng của Giang Ngộ: “Hay là nhóc làm đồng lõa đến nghiện rồi, chuẩn bị...”

Giang Ngộ liếc nhìn cái túi trong tay cô, khóe môi nhếch lên thành một độ cong nhất định: “Tiếp tay cho giặc, giúp người xấu làm điều ác?”

Tống Thính Hoan chỉ cảm thấy cô vừa phải đội một cái nồi to từ trên trời rơi xuống.

Cô gái nhỏ ngơ ngẩn, hơn nửa ngày, cánh môi mềm mại đỏ hồng mới nói được ba chữ: “Em không có...”

Cô chỉ cảm thấy nên trả vật về cho chủ, không nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng Tống Thính Hoan còn chưa nói xong, Giang Ngộ đã cầm lấy túi thư tình trong tay cô, thuận tiện nhét áo khoác đồng phục của mình vào lòng cô.

Ở sân thể dục bên cạnh, vẫn luôn có mấy cô gái nhìn về phía họ, thấy Giang Ngộ cầm túi của Tống Thính Hoan, mấy người đó đều không kiềm chế được mà nhảy nhót.

Nhưng giây tiếp theo, cái túi đã bị Giang Ngộ tùy tiện treo lên rào chắn.

Tống Thính Hoan: “Anh không cầm về à?”

Giang Ngộ đã đeo bên tai nghe kia lên, ném lại một chữ cho Tống Thính Hoan: “Nặng.”

Muốn bao nhiêu qua loa thì có bấy nhiêu.

Ánh chiều tà buông xuống, ánh mặt trời kéo dài cái bóng của thiếu niên, Tống Thính Hoan nhìn cái vai bình thản của anh cùng dây tai nghe màu đỏ dán lên cái cổ trắng, cô ôm chặt áo khoác đồng phục trong lòng, vội vàng đuổi theo.

“Anh chờ em với, Giang Ngộ.”

Âm thanh của cô gái kéo dài, trộn lẫn vào trong gió.

***

Tống Thính Hoan phát hiện ra một chuyện rất thần kỳ.

Quan Lâm Lâm nói, mấy cô gái thích Giang Ngộ trong trường đã biết quan hệ của cô và Giang Ngộ, nhất định sẽ không ngừng tặng đồ, đưa thư tình tới chỗ cô.

Nhưng dường như dự đoán của Quan Lâm Lâm bị lỗi rồi.

Một ngày, hai ngày, một tuần trôi qua, không còn ai tới tìm Tống Thính Hoan, nhờ cô chuyển quà hoặc thư tình cho Giang Ngộ nữa.

Vì thế, Quan Lâm Lâm rất khó hiểu: “Không đúng, chẳng lẽ cậu không phải là cửa đột phá tốt nhất sao?”

Bởi vì mọi người đều biết, Giang Ngộ chưa bao giờ nhận quà và thư tình, nhờ người bên cạnh anh chuyển hộ là cách tốt nhất.

Tống Thính Hoan im lặng, nhớ tới túi thư tình bị Giang Ngộ treo trên rào chắn ngày đó. Chẳng lẽ anh dùng cách đó để đưa ra lời từ chối?

Nhưng nói thế nào thì kết quả này cũng rất tốt, chỉ cần không nhờ cô chuyển đồ nữa là được.

Tống Thính Hoan không rảnh suy nghĩ những việc này, bởi vì kỳ thi tháng đầu tiên sau khi cô đến Cần Đức sắp tới rồi, chính là vào tuần sau.