Vóc dáng của Tống Thính Hoan thấp bé, phía trước còn có hai hàng người, hoàn toàn không nhìn được cái gì. Cô nhàm chán nhìn phía ngoài sân, lại thấy Hàn Thư Minh đang ngồi trên ghế dự bị.
Hiển nhiên là Hàn Thư Minh cũng nhìn thấy cô, gật đầu với cô, lại chỉ vào vị trí bên người, có lẽ là đang hỏi cô có muốn tới không.
Không đợi Tống Thính Hoan từ chối, Quan Lâm Lâm đã kéo tay cô: “Đi thôi, qua đó xem, nhìn rõ hơn.”
Tống Thính Hoan: “...”
Ghế dự bị có hai hàng, hàng đầu tiên đã bị chất đầy bởi quần áo và nước, Hàn Thư Minh ngồi ở hàng thứ hai.
Anh ấy đẩy mắt kính, ý cười dịu dàng: “Tới xem A Ngộ chơi bóng à?”
Tống Thính Hoan không nói là mình bị ép tới, chỉ gật đầu. Nhìn thấy đống đề Vật Lý trong tay Hàn Thư Minh, Tống Thính Hoan có chút ngoài ý muốn: “Đàn anh làm bài ở chỗ này sao?”
Hàn Thư Minh còn chưa trả lời, âm thanh quen thuộc của Quan Lâm Lâm đã vang lên: “Đàn anh, em từng xem hiện trường thi đấu Vật Lý của anh lần trước, đỉnh lắm luôn!”
Quan Lâm Lâm giống như ai cũng có thể nói chuyện được, không sợ người lạ chút nào. Tống Thính Hoan cũng ngồi xuống hàng thứ hai, lúc này mới nhìn lại về phía sân bóng. Liếc mắt một cái, lập tức thấy Giang Ngộ mặc đồng phục màu đen.
Thiếu niên có dáng người cao gầy, đồng phục bóng rổ màu đen kèm theo áo thun trắng, liếc mắt một cái, anh chính là sự tồn tại chói mắt nhất trong đám người, hoàn toàn không cần tìm kiếm.
Tống Thính Hoan không hiểu về bóng rổ, nhưng lại phát hiện ra một quy luật mà vừa rồi Quan Lâm Lâm nhắc đến: Chỉ cần Giang Ngộ cầm bóng, toàn bộ hiện trường sẽ hét chói tai.
Có rất nhiều con gái, mà con trai cũng không ít.
“Nam thần của chúng ta đẹp trai chứ?” Không biết Quan Lâm Lâm đã tiến lại đây từ khi nào, cong cong đôi mắt, gương mặt đỏ bừng.
“Cậu không nói chuyện với đàn anh Hàn nữa à?”
“À, anh ấy đang làm bài.”
Tống Thính Hoan nhìn sang bên cạnh, quả nhiên Hàn Thư Minh đã rũ mắt xuống, giống như toàn bộ lực chú ý đều đặt trên tập đề. Làm đề trong hoàn cảnh như vậy, Tống Thính Hoan cảm thấy Hàn Thư Minh rất lợi hại.
“Sao đàn anh Hàn không trở về lớp học đọc sách vậy?”
“Anh ấy vẫn luôn đọc sách ở chỗ này.”
“Hửm?”
Quan Lâm Lâm bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, cười gượng một cái: “Cậu không biết sao? Năm nay anh ấy lớp 12, đã được tuyển thẳng vào khoa Vật Lý của Đại học Hải Dương rồi.”
Khoa Vật Lý của Đại học Hải Dương, trường học top 1 toàn quốc.
Tống Thính Hoan không theo kịp, quả nhiên là cô không hiểu được thế giới của học sinh giỏi.
“Mẹ nó, đỉnh quá.”
“Giang Ngộ bật hack à?”
Tống Thính Hoan nghe thấy hai chàng trai ở bên cạnh kích động mà bình luận, cô nhìn lại trong sân, Giang Ngộ đang đứng ở ngoài vạch ba điểm, bóng rổ rời tay, rơi ngay giữa rổ.
Ngoài sân lại truyền đến tiếng hoan hô áp đảo.
Tống Thính Hoan ngơ ngẩn nhìn thiếu niên đứng trong sân, đối phương giống như đã nhận ra ánh mắt chăm chú của cô nên cũng nhìn về phía này. Tầm mắt của hai người không hẹn mà gặp, Tống Thính Hoan nhìn thấy khóe môi của Giang Ngộ đột nhiên nhếch lên.
Trong sân, Lý Nhất Lượng lau mồ hôi, vô cùng ghét bỏ: “Anh trai à, cậu chơi bóng thì chơi bóng, có thể đừng quyến rũ người khác không?”
Đồng đội bên cạnh cười thành tiếng: “Ai bảo anh Ngộ của chúng ta khuynh quốc khuynh thành chứ.”
Giang Ngộ không phản ứng với lời trêu chọc của hai người: “Nghỉ ngơi 5 phút.”
Lý Nhất Lượng ồn ào: “Không phải, mới chơi được bao lâu chứ? Anh trai, cậu không được à, có phải gần đây tổn hại hơi nhiều không?”
Một đám con trai cười haha, Giang Ngộ bật cười mắng lại, sau đó đi thẳng ra ngoài sân.
Có cô gái bước lên trước, trong tay cầm chai nước khoáng: “Giang Ngộ...”
“Xin lỗi.”
Anh không quay đầu, chỉ lạnh nhạt để lại hai chữ này, không một lời giải thích dư thừa, cứ thế đi thẳng tới ghế dự bị.
Tống Thính Hoan ngồi ở hàng hai ghế dự bị, trực giác mách bảo cô rằng có một bóng tối phủ xuống trước mắt, bao trọn lấy cô một cách chặt chẽ.
Giang Ngộ đứng yên trước hàng ghế dự bị, làn da trắng sáng phủ một tầng mồ hôi, khiến thiếu niên xưa nay vốn lạnh nhạt nhiều thêm sự nhiệt liệt.
Anh duỗi tay ra với Hàn Thư Minh: “Nước.”
Hàn Thư Minh ngồi ở ngoài cùng, nước lại ở bên chân Tống Thính Hoan.
“Đàn em, lấy giúp chai nước.”
“A.” Tống Thính Hoan lấy một chai nước khoáng trong thùng, đưa tới trước mặt Giang Ngộ, nhưng Giang Ngộ không nhận.
“Không phải anh muốn uống nước à?”
Đột nhiên, Giang Ngộ nhận lấy nước khoáng trong tay cô, khóe môi nhếch lên, cười không chút để ý: “Cảm ơn.”
Anh vặn nắp chai, ngửa đầu, yết hầu hoạt động nhẹ nhàng.
Có người kinh ngạc cảm thán.
“Mẹ nó, cuối cùng cũng có cô gái đưa được nước tới tay Giang Ngộ rồi.”
“Thì ra Giang Ngộ thích kiểu như vậy.”
Tống Thính Hoan: “?”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Thính Hoan: Không tin lời đồn, không truyền lời đồn.