Chương 19

Tống Thính Hoan không biết như thế nào mà bản thân lại trở thành đồng lõa của Giang Ngộ rồi, cô ngồi ở trên băng ghế ven đường, xem Giang Ngộ dùng tăm bông tùy tiện bôi lên miệng vết thương rồi tùy tiện ném vào túi rác.

“Như vậy không được.”

Tiếng nói của cô gái nhỏ mềm mại, lại mang theo cảm giác không thể phản bác, Giang Ngộ giương mắt, nhìn vào đôi mắt đen tuyền của cô.

“Anh xử lý miệng vết thương như vậy rất dễ bị nhiễm trùng đấy.” Tống Thính Hoan giải thích một câu, sau đó lấy túi thuốc từ trong tay Giang Ngộ, cũng không hỏi Giang Ngộ có đồng ý hay không, trực tiếp lấy Iodophor ra.

*Iodophor là một hợp chất có tính sát khuẩn, thường được sử dụng để khử trùng vết thương, làm sạch dụng cụ y tế.

Giang Ngộ cong lưng, cánh tay chống trên đầu gối, trên mu bàn tay trắng sáng còn có vết máu mơ hồ.

Anh nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ chăm chú của Tống Thính Hoan, cô bé này đang nghiêm túc xem hướng dẫn sử dụng, sau một lúc lâu mới nhíu mày lại: “Cái này là phun trực tiếp lên vết thương sao?”

Giang Ngộ hơi giật mình, chợt cười khẽ thành tiếng, dường như dáng vẻ ngây ngốc của cô đã lấy lòng anh, bả vai thẳng tắp của anh run rẩy không ngừng.

“Anh còn tưởng là nhóc hiểu chứ.”

Tống Thính Hoan: “...”

Cô gái nhỏ mím môi, nói vô cùng đúng lý hợp tình: “Em đâu có đánh nhau.”

“Anh cũng không đánh nhau.”

“?”

Tống Thính Hoan nhìn chằm chằm Giang Ngộ... Anh gọi cái này là không đánh nhau à?

Sau đó thấy Giang Ngộ rút Iodophor ra khỏi tay cô, tháo nắp, phun hai cái lên miệng vết thương, lại dùng tăm bông thoa đều lượng Iodophor còn thừa.

Tống Thính Hoan xem rất nghiêm túc, nhìn ngón tay thon dài của thiếu niên đóng nắp chai, lấy tăm bông.

Cô ghé sát vào, lông mi nhỏ dài nhíu lại, chớp mắt: “Như vậy là được rồi sao?”

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười của thiếu niên: “Không thể, còn phải đi bệnh viện băng bó, chụp phim.”

Tống Thính Hoan ngây ngẩn: “Nghiêm trọng như vậy sao?”

“Ừm.” Giang Ngộ gật đầu: “Có lẽ còn phải nằm viện vài ngày, ngày mai nhóc phải xin nghỉ giúp anh.”

“Nhưng mà...” Mới nói được hai chữ, Tống Thính Hoan đã nhìn thấy nụ cười chói lọi trong đáy mắt Giang Ngộ, người này hoàn toàn là đang trêu đùa cô.

Sao lại có người như vậy chứ!

“Giận à?”

“Không.”

“À.”

“...”

Giang Ngộ ở bên cạnh đã đứng dậy, thiếu niên quay đầu nhìn cô, trong đáy mắt vẫn còn ý cười, tỏa sáng như sao trời: “Bé đồng lõa, về nhà thôi.”

Tống Thính Hoan: “...”

Cô mới không phải đồng lõa!

“Không đi à? Vậy thì nhóc cứ ngồi đó đi, anh đói bụng rồi.”

Dứt lời, Giang Ngộ xoay người, để lại cho Tống Thính Hoan một cái bóng đầy kiêu ngạo. Tống Thính Hoan nhìn trái nhìn phải, sợ lại có “kẻ thù” tìm tới, vội vàng đeo cặp sách lên đuổi theo.

Sự căng thẳng của cô rơi hết vào trong mắt Giang Ngộ, thiếu niên cười một tiếng, l*иg ngực hơi chấn động: “Với lá gan này của nhóc, vừa rồi sao lại dám trêu chọc tên tóc vàng kia vậy?”

Nói đến chuyện này, Tống Thính Hoan vẫn có chút sợ. Lúc ấy chỉ là nhìn thấy con dao kia đang nhắm vào Giang Ngộ, cô không kịp nghĩ nhiều, bây giờ ngẫm lại, nếu không phải Giang Ngộ giơ tay chắn, hiện tại có lẽ vết thương sẽ xuất hiện trên mặt cô.

Nghĩ đến đây, Tống Thính Hoan lại lén nhìn mu bàn tay trắng sáng của thiếu niên: “Giang Ngộ.”

“Ừm.”

“Cảm ơn anh.”

Thiếu niên bên cạnh không trả lời, khóe môi nhếch lên.

Thấy anh giống như không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng, Tống Thính Hoan mím môi: “Về sau anh đừng đánh nhau nữa.”

Giang Ngộ hơi khựng lại, nghiêng mắt nhìn cô, thần sắc của cô gái cực kỳ trịnh trọng, từng chữ kéo dài, rất có dáng vẻ đang giáo dục người khác.

“Em biết vì sao anh đánh nhau, nhưng tuổi này của chúng ta vẫn nên lấy việc học làm trọng, không cần...” Tống Thính Hoan có chút nghẹn lời.

Những lời này, khi cô còn ở trường Trung học số 1 Lăng Thành, chủ nhiệm lớp thường xuyên nói, nghe nhiều rồi, khi cô buột miệng thốt ra còn có chút nề nếp.

Giang Ngộ cảm thấy buồn cười, cô nhóc này tuổi còn nhỏ, lại rất giống ông cụ non.

“Không cần cái gì?”

“...” Tống Thính Hoan phồng má, cô không quá biết cách khuyên nhủ người khác, chỉ đơn thuần cảm thấy đánh nhau là không tốt thôi. Cuối cùng, dưới sự giới hạn từ ngữ, Tống Thính Hoan tìm được mấy từ lập lờ nước đôi: “Không cần nghĩ những chuyện không đâu.”

Giang Ngộ lập tức cười ra tiếng.

Anh có một đôi mắt rất đẹp, đồng từ đen tuyền, lúc không nói cười thì nhìn rất lạnh nhạt, nhưng chỉ cần có ý cười lọt vào đáy mắt, xấu xa cũng được, ôn nhu cũng được, sẽ luôn có cảm giác mê hoặc lòng người.

Ví dụ như bây giờ.

Giang Ngộ cứ như vậy nhìn Tống Thính Hoan, đáy mắt là một lớp ánh sáng mỏng: “Vậy cô giáo Tiểu Tống nói thêm đi, không đâu rốt cuộc là cái gì?”

Cô giáo Tiểu Tống?

Bị trêu chọc như vậy khiến Tống Thính Hoan có chút thẹn thùng, dáng vẻ của thiếu niên bên cạnh thoải mái không thèm để ý, Tống Thính Hoan cảm thấy bản thân mà còn nói thêm như anh muốn thì đúng là đầu óc hỏng rồi.

Nói cái gì chứ?

Nói anh đừng vì Hàn Tinh Tinh mà đánh nhau với người khác nữa, hay là nói anh đã vì Hàn Tinh Tinh mà đánh nhau rồi, chẳng lẽ không nên bảo trì khoảng cách với những cô gái khác à?

Tống Thính Hoan không muốn triển khai theo hướng nào cả.