Chương 15

Tống Thính Hoan đã tạo tài khoản nặc danh trên diễn đàn theo lời xúi giục của Quan Lâm Lâm, nhưng còn chưa kịp xem kỹ. Lúc này, khi ấn mở diễn đàn của trường, các loại bài viết nổi tiếng xuất hiện trên giao diện màu xanh lá.

Tin tức về cô và Giang Ngộ cũng không hề ngoài ý muốn mà nằm ngay đầu tiên.

[Câu hỏi: Em gái nhỏ đi theo Giang Ngộ chiều nay là ai?]

Tống Thính Hoan: Em gái nhỏ?

Đã có mấy trăm câu trả lời.

Học sinh của Cần Đức đều nhàn rỗi như vậy à?

1L: [Báo cáo, là học sinh chuyển trường mới của lớp 10-3, tên là Tống Thính Hoan.]

2L: [Mẹ nó, lớp 10 à, nhìn hơi nhỏ, nhưng bạn học mới này rất xinh đẹp.]

3L: [Người của lớp 10-3 đây, đặc biệt đáng yêu, nói chuyện mềm như bông vậy.]

4L: [JY giúp cô bé này bê sách, JY thật quá đẹp trai!]

*JY là chữ cái đầu trong phiên âm tên của Giang Ngộ.

5L: [Có phải là một cô gái buộc bím tóc hai bên không, sáng nay lúc đi học, tôi nhìn thấy cô bé đó và Giang Ngộ cùng nhau đi vào cổng trường!]

6L: [Mẹ nó, không phải là bạn gái chứ!]

7L: [Không phải đâu, tin tức đáng tin cậy đây, là cháu gái của Giang Ngộ.]

8L: [Giang Ngộ có cháu gái lớn như thế à...]

...

Tống Thính Hoan yên lặng tắt điện thoại, cũng rất cạn lời.

Tại sao chỉ trong một tiết tự học ngắn ngủi mà tin tức về cô đã bị đào ra một cách sạch sẽ vậy chứ?

Độ hot này đạt tới đỉnh điểm khi vào 6 giờ tối, Giang Ngộ đứng ở dưới tòa giảng dạy của khối 10.

Giang Ngộ mặc áo hoodie màu đen, áo khoác đồng phục vắt trên lan can sân thể dục, cúi đầu xem điện thoại. Cổ anh hơi nghiêng, xương cổ nhô lên ẩn dưới viền áo, dây tai nghe màu tím lơ lửng bên cái gáy trắng sáng.

Học sinh đi qua trước mặt anh, cho dù là nam hay nữ đều sẽ muốn nhìn nhiều hơn một chút.

Thậm chí là liên tục liếc mắt nhìn.

Tống Thính Hoan không muốn bị vây xem nên vẫn luôn lề mề tới cuối cùng.

Khi đôi giày vải bạt màu trắng xuất hiện trong tầm mắt, Giang Ngộ bị vây xem rốt cuộc cũng ngẩng đầu.

Không có sự không kiên nhẫn mà Tống Thính Hoan lo lắng, Giang Ngộ chỉ nhìn cô một cái, vẻ mặt nhàn nhạt, cầm áo khoác đồng phục trên lan can lên: “Đi thôi.”

Hai chữ đầy mệt mỏi, giống như mỗi ngày anh đều ngủ không tỉnh vậy.

“Ừm.”

Cặp sách của Tống Thính Hoan bị sách vở nhét đến đầy tràn, cô dùng một tay nắm lấy dây đeo cặp, một tay xách hai túi đồng phục, nghiêng ngả đi theo phía sau Giang Ngộ, thực sự là đang cố gắng hết sức.

Ánh tà dương lúc chạng vạng kéo dài cái bóng của hai người, khi bóng dáng bé nhỏ kia một lần nữa nhanh chóng đuổi kịp, Giang Ngộ xoay người, túi đồng phục của Tống Thính Hoan thiếu chút nữa đã đánh vào người Giang Ngộ.

Cô chớp mắt.

Mới vừa đuổi kịp bước chân của Giang Ngộ, cô điều chỉnh lại cách cầm đồng phục nhiều lần, lúc nhanh lúc chậm.

Đột nhiên, đồ trong tay biến mất. Giang Ngộ rút túi đồng phục ra, lại nhìn cái cặp sách sắp bị nhét thành bao thuốc nổ sau lưng Tống Thính Hoan.

Anh khẽ thở dài, hơi thở sạch sẽ mát lạnh của thiếu niên đột nhiên hòa vào hơi thở xung quanh Tống Thính Hoan.

Giang Ngộ duỗi tay, cánh tay vòng ra phía sau Tống Thính Hoan, xách cặp của cô lên, Tống Thính Hoan gần như là lập tức tháo dây đeo cặp ra.

Động tác cực kỳ lưu loát tự nhiên, dường như đã sớm quen được người khác cầm cặp sách giúp vậy.

Giang Ngộ hơi nhíu mi.

Nhưng cứ như vậy, đồ vật trên tay anh lại quá nhiều. Tống Thính Hoan đang muốn khách sáo với anh một chút, nói cô có thể tự cầm đồng phục thì l*иg ngực lại bị một cái áo lấp đầy.

Bị vo thành một cục.

Là áo khoác đồng phục của Giang Ngộ.

Hơi thở mát lạnh sạch sẽ lần nữa tràn đầy, không chỉ trong hơi thở, cả người đều bị bao vây bởi mùi hương xa lạ của thiếu niên.

Hương vị thanh khiết, cẩn thận phân biệt, còn có một ít hương bạc hà.

Tống Thính Hoan hơi giật mình.

“Giang Ngộ!”

Một âm thanh ngọt ngào vang lên từ phía sau, Tống Thính Hoan quay đầu, lập tức nhìn thấy cô gái xinh đẹp ở bên ngoài vườn hoa của nhà họ Giang vào tối hôm qua.

Liên tưởng tới tin đồn trong trường học mà cô nghe được hôm nay, Giang Ngộ vì một cô gái tên Hàn Tinh Tinh mà đánh đại ca của trường Trung học số 8.

Có lẽ đây là Hàn Tinh Tinh.

Cô gái kia nhìn Tống Thính Hoan, ánh mắt lướt qua áo khoác đồng phục trong lòng cô, đột nhiên cong môi: “Xin chào, chị tên là Trương Hân Nhiên.”

Tống Thính Hoan: “?”

Trương Hân Nhiên: “Giang Ngộ là chú nhỏ của em à?”

Tống Thính Hoan: “...”

Giang Ngộ quay đầu, nhìn Tống Thính Hoan ngơ ngác đứng tại chỗ, trong con ngươi đen láy hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

“Không đi à?”

“Hả?”

Tống Thính Hoan còn chưa kịp nói gì thêm, Trương Hân Nhiên đã đi lên trước: “Giang Ngộ, có vài chỗ trong bài thi Toán hôm nay mình không hiểu, buổi tối có thể gọi điện thoại cho cậu không?”

“Không.”

Trương Hân Nhiên: “...”

Giang Ngộ nhìn Tống Thính Hoan vẫn không nhúc nhích, nhíu mày: “Tống...”

Anh khựng lại: “Tống Đình Đình, đi thôi.”

Tống Thính Hoan bị điểm danh: “?”

Ai là Tống Đình Đình?

Từ trước đến nay, cô chưa từng bị người khác gọi tên như vậy. Nhìn Giang Ngộ, Tống Thính Hoan hợp lý hoài nghi, thực ra anh hoàn toàn không biết tên cô là gì.

Nhưng nhìn ra sự không kiên nhẫn trong mắt Giang Ngộ, Tống Thính Hoan ôm chặt áo khoác đồng phục trong lòng, vội vàng đuổi theo.

Khi đi qua Trương Hân Nhiên, cô còn nhìn thấy được sự thất vọng vô cùng rõ ràng trong mắt cô gái xinh đẹp này.

Tống Thính Hoan nhớ tới tin đồn nghe được vào hôm nay.

Giang Ngộ ở bên Hàn Tinh Tinh rồi.

Nhưng cô gái xuất hiện ở biệt thự nhà họ Giang vào tối hôm qua tên là Trương Hân Nhiên.

Giang Ngộ... Một chân giẫm hai thuyền?

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Thính Hoan: Anh ấy thật lăng nhăng.

Giang Ngộ: ?