Chương 12

Hôm nay là ngày đầu tiên Tống Thính Hoan đi học, trong hàng không có vị trí cố định của cô, Quan Lâm Lâm liền kéo cô đi về cuối hàng.

Quan Lâm Lâm: “Tới phía sau với mình đi, thầy cô sẽ không nhìn thấy.”

Phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói của Tần Thúc Hiệp: “Quan Lâm lâm, Tống Thính Hoan, tới phía trước đi.”

Tống Thính Hoan: “...”

Vóc dáng của Tống Thính Hoan khá nhỏ, đương nhiên là phải đứng đầu hàng.

Nghi thức kéo cờ gần như là hạng mục cố định mỗi sáng thứ hai của trường học, trình tự cũng không có gì xa lạ, kéo quốc kỳ lên xong sẽ có một bài phát biểu dưới cờ.

Trường Trung học Cần Đức vừa giành được giải nhất của trường và cá nhân trong cuộc thi Toán Học toàn quốc, hôm nay người phát biểu dưới cờ chính là quán quân cá nhân.

Thiếu niên có thân hình cao ráo đi lên sân khấu, Tống Thính Hoan hơi ngẩn ra.

Ở một bên, Quan Lâm Lâm kề tai nói nhỏ với cô: “Đây là một truyền thuyết khác của Cần Đức chúng ta.”

Tống Thính Hoan lại ngơ ngác mà chớp mắt: “Lương Thức Dập.”

Quan Lâm Lâm: “?”

Tống Thính Hoan thực sự không ngờ tới sẽ gặp được Lương Thức Dập ở Cần Đức.

Lúc trước nhà họ Tống và nhà họ Lươnggia là hàng xóm. Khi Tống Thính Hoan còn nhỏ, có đôi khi Tống Minh Thành bận rộn công việc, ông sẽ đưa cô đến nhà họ Lương. Nói lại thì cũng có chút mất mặt, nhiều khi bài tập của Tống Thính Hoan thời tiểu học đều là Lương Thức Dập giúp cô giải quyết.

Sau đó, nhà Lương dọn tới Giang Bắc, Tống Thính Hoan và Lương Thức Dập cũng không còn liên lạc.

Đột nhiên gặp được bạn chơi cùng hồi nhỏ, nói không kích động là giả.

Cậu bé ngày xưa đã trưởng thành thành một thiếu niên cao ráo, phong thái tự nhiên như trúc, đứng ở trên sân khấu đọc từng chữ rõ ràng, vô cùng hùng hồn.

Đôi mắt của Tống Thính Hoan sáng lấp lánh, sự tò mò của Quan Lâm Lâm dấy lên: “Cậu quen Lương Thức Dập à?”

“Ừm, khi còn nhỏ mình hay đến nhà anh ấy chơi.”

“Chà, thanh mai trúc mã à.”

Bài phát biểu đầy nhiệt huyết hợp quy tắc kết thúc, Lương Thức Dập hơi khom lưng đi xuống sân khấu.

Quan Lâm Lâm ở một bên cảm thán: “Học sinh giỏi đúng là học sinh giỏi mà.”

“Thành tích của anh ấy rất tốt sao?” Tống Thính Hoan hỏi.

Quan Lâm Lâm gật đầu: “Chưa từng rớt khỏi top 3 của khối.”

Tống Thính Hoan hơi kinh ngạc, lợi hại đến vậy sao.

Cũng đúng, bằng không thì sao có thể giành được chức quán quân cuộc thi Toán Học toàn quốc chứ.

Trên sân khấu, chủ nhiệm Lý của phòng giáo vụ đã đi lên. Chủ nhiệm Lý đã hơn 40 tuổi, mặc một bộ váy sẫm màu, tóc được quấn lên, đeo cặp kính đen, thuyết minh hình tượng một chủ nhiệm nghiêm túc đầy hoàn mỹ.

“Các bạn học.”

Âm thanh giống người, đặc biệt nghiêm túc.

Tống Thính Hoan đứng ở đầu hàng, khiếp sợ sự uy nghiêm của bà, lúc nghe cũng đặc biệt nghiêm túc.

Đại khái chính là tuần trước Cần Đức có mấy học sinh đánh nhau với trường Trung học số 8, vi phạm quy định một cách nghiêm trọng, tổn hại đến danh dự của trường học. Hôm nay trong nghi thức kéo cờ, học sinh cầm đầu việc đánh nhau phải đứng trước toàn bộ học sinh và giáo viên mà kiểm điểm. Sau khi trường học xem xét, tất cả học sinh tham gia đánh nhau sẽ bị ghi tội.

Hình phạt này rất nghiêm trọng, trên sân thể dục rộ lên tiếng xôn xao.

Tống Thính Hoan luôn ngoan ngoãn nghe lời, từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với mấy học sinh thích đánh nhau. Lúc trước khi ở trường Trung học sô 1 Lăng Thành, mỗi lần nhìn thấy những thiếu niên hư hỏng kia, cô đều sẽ tránh đi.

Ở bên cạnh có người thấp giọng nghị luận.

“Nghe nói đại ca của trường Trung học số 8 bị đánh gãy một chân.”

“Mẹ nó, tàn nhẫn như vậy à?”

“Ai bảo chúng trêu chọc người không nên dây vào chứ, cũng đáng đời lắm.”

“Mình nghe nói là bởi vì Hàn Tinh Tinh à?”

“Chứ sao nữa.”

...

Tống Thính Hoan nghe lén được đại khái câu chuyện.

Đại ca Cần Đức và đại ca trường Trung học số 8 đánh nhai một trận, đại ca trường Trung học số 8 bị đánh gãy một chân, mà nguyên nhân chính là vì một cô gái tên Hàn Tinh Tinh.

Tống Thính Hoan có chút tò mò, vị đại ca Cần Đức tức giận vì người đẹp này là ai?

Vì thế, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Áo khoác đồng phục của chàng trai lỏng lẻo ở trên người, bên trong là chiếc hoodie màu đen.

Dưới tiếng quát “Kéo khóa lên” của chủ nhiệm Lý, Giang Ngộ nhếch môi cười, ngon tay thon gầy cầm lấy khóa kéo màu bạc, kéo lên đến cổ.

Cổ áo đồng phục màu tím dựng lên, vừa vặn chạm vào cằm anh. Đường cong khuôn mặt của thiếu niên sắc nét, khóe môi còn có ý cười: “Cô xem như thế này đã được chưa?”

Tiếng nói đầy lười biếng.

Đôi mắt đen láy của Tống Thính Hoàn tràn đầy sự khiếp sợ.

Đại ca Cần Đức... Là Giang Ngộ?

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lương · top 3 toàn khối · Thức Dập vs. Giang · đại ca Cần Đức · Ngộ.

Tống Thính Hoan: Thế giới khác biệt.

Giang Ngộ: ?