Chương 11

Tống Thính Hoan đi đến rồi ngồi xuống, gần như không phát ra động tĩnh gì. Bạn cùng bàn là một cô gái có mái tóc hơi xoăn tự nhiên, buộc đuôi ngựa, những sợi tóc xoăn nhẹ vương trên trán, vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.

“Cậu thật xinh đẹp.”

“Hả?”

Đối diện với lời khen trắng trợn cùng ánh mắt quá mức nhiệt tình của bạn cùng bàn mới, Tống Thính Hoan có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng trả lời: “Cảm ơn.”

“Mình tên là Quan Lâm Lâm, Quan trong Quan Công, Lâm trong lâm lang. Tên của cậu là chữ nào? A, để mình đoán một chút, Tống trong triều Tống, chữ Đình có bộ Nữ, Hoan trong hoan nhạc à?”

*Quan Công: một vị tướng nổi tiếng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc.

*Lâm lang: viên ngọc tinh xảo.

*Chữ Đình mà Quan Lâm Lâm nhắc tới là 婷 có bộ nữ - 女 ở phía trước, chữ này đồng âm với chữ 听 – Thính trong tên của Tống Thính Hoan.

*Hoan nhạc: vui mừng.

Tống Thính Hoan gật đầu, dừng lại một chút, lại lắc đầu.

Quan Lâm Lâm: “?”

“Là Thính trong thính kiến.” Tống Thính Hoan sửa lại.

*Thính kiến: nghe thấy.

Nhưng tên thân mật của cô là Đình Đình.

“À à.”

Tống Thính Hoan nhỏ giọng lặp lại tên của Quan Lâm Lâm, phát âm rất cẩn thận: “Quan, Nin, Nin.”

“Là Lâm Lâm.”

“Nin Nin.” Lặp lại xong, Tống Thính Hoan cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng: “Xin lỗi.”

Tiếng phổ thông của cô không quá chuẩn, có chút giọng địa phương của Lăng Thành, đặc biệt là không phân biệt được n và l.

*Lâm Lâm trong Tiếng Trung là 琳琳, phiên âm là Lin Lin.

Quân Lâm Lâm cong mắt, không chút để ý mà xua tay: “Ôi, không có việc gì, Nin Nin thì Nin Nin, Nin Nin rất dễ nghe. Không thì cậu gọi mình là Quyển Quyển cũng được.”

Tần Thúc Hiệp đi tới, vỗ cái bụng tròn: “Quan Lâm Lâm, chăm sóc bạn học mới cho tốt nhé.”

“Được thôi, thầy Tần.” Quan Lâm Lâm lanh lẹ đồng ý, âm thành vừa ngọt vừa cao.

Trong gần hai tiết học, Quan Lâm Lâm đã phổ cập kiến thức cho Tống Thính Hoan về trong ngoài Cần Đức, từ lịch sử trăm năm của một ngồi trường tư lập biến thành công lập, đến việc dì làm việc ở căn tin không bị run tay khi lấy thức ăn.

Quan Lâm Lâm rất thân thiện, còn hơi lảm nhảm. Khi cô ấy lải nhải nói chuyện, Tống Thính Hoan sẽ an tĩnh mà nghe, ngẫu nhiên nghe được cái gì thú vị còn sẽ mím môi cười.

Tống Thính Hoan có một đôi mắt xinh đẹp, đen láy trong sáng, khi cười rộ lên thì khóe mắt cũng cong cong như trăng non.

Tống Thính Hoan vừa cười, Quan Lâm Lâm lập tức ngây người.

Sau đó Tống Thính Hoan nhìn thấy Quan Lâm Lâm chắp tay trước ngực: “Kiếp trước tín nữ hành thiện tích đức, kiếp này xứng đáng có được bạn cùng bàn xinh đẹp đáng yêu như vậy.”

Tống Thính Hoan: “...”

Buổi sáng ở Cần Đức, sau hai tiết học sẽ có một giờ giải lao dài 25 phút, nghi thức kéo cờ mỗi tuần cũng được thực hiện vào giờ giải lao này.

Tống Thính Hoan bị Quan Lâm Lâm kéo đi xếp hàng.

Cũng vào lúc này, ba khối của bộ phận cấp ba mới có thể ở cạnh nhau.

“Ôi, Giang Ngộ.”

“Đẹp trai quá.”

“Anh ấy đúng là xé truyện tranh bước ra mà.”

“Sao hả, cậu cũng muốn theo đuổi anh ấy à?”

“Thôi bỏ đi, mình tự biết lượng sức.”

Hai cô gái phía sau đè thấp âm thanh mà nói giỡn, Tống Thính Hoan nhìn theo tầm mắt của họ, thấy được thiếu niên đặc biệt xuất sắc giữa đám người.

Người xung quanh đều mặc đồng phục màu tím, nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn thấy người lóa mắt nhất.

Tống Thính Hoan nhìn thấy Giang Ngộ đang nói chuyện với chàng trai bên cạnh, đồng phục vẫn lỏng lẻo như cũ, khóe môi nhếch lên mà cười.

Khuôn mặt của anh không thuộc dạng mày rậm mắt to, đôi mắt của anh hẹp dài, mí trong, con ngươi lại đen nhánh. Khi cong khóe môi, đáy mắt cũng phủ đầy ý cười, vô cùng bắt mắt.

“Mình phải nói kỹ về Giang Ngộ với cậu.” Quan Lâm Lâm ở bên cạnh nghiêm trang nói.

“Hả?”

“Đây là nam thần của Cần Đức chúng ta. Kỳ thật, Cần Đức của chúng ta có hai khẩu hiệu, vừa rồi mình đã nói một cái cho cậu nghe rồi.”

Chăm chỉ học tập, suy nghĩ thấu đáo, nhân hậu vững tâm, sáng tỏ đạo lý.

Vậy nên mới gọi là “Cần Đức”.

*Cần - 勤 là chăm chỉ cần cù, Đức - 德 là đức hạnh, phẩm chất đạo đức.

“Cái còn lại thì sao?” Tống Thính Hoan ngoan ngoãn hỏi.

Quan Lâm Lâm ho nhẹ một tiếng, trịnh trọng nói: “Hoặc là vào Giang Đại, hoặc là làm Giang Ngộ.”

*Giang Đại: tên viết tắt của Đại học Giang Bắc.

Tống Tính Hoan: “...”

Nhìn chàng trai thân hình cao ráo cách đó không xa, Quan Lâm Lâm lắc đầu: “Năm ngoái, Cần Đức có 320 người vào Đại học Giang Bắc, còn về việc làm Giang Ngộ...”

Tống Thính Hoan có chút nghe không nổi nữa, cái gì mà làm với không làm chứ. Bên tai cô phiếm hồng, lôi kéo Quan Lâm Lâm: “Đi thôi, xếp hàng.”