Chương 50

Chứ không phải vừa gặp đã nổi điên.

Trạm Lê Thần sững người, chính anh cũng không nhận ra mình đã kiên nhẫn nghe cô nói nhiều lời như vậy từ khi bước vào cửa.

Nói rõ ràng mọi chuyện, Giang Mộ Vãn cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, cô lên lầu giúp anh xả nước tắm.

Trạm Lê Thần tiếp tục ăn bánh kem, mở điện thoại ra, xem những hóa đơn và lời khai của chủ tiệm cầm đồ cùng Tô Hữu mà Vương Minh Lợi đã điều tra được, tất cả đều khớp với lời Giang Mộ Vãn nói.

Tốn công tốn sức như vậy, thật sự chỉ để tặng anh một… vật định tình sao?

Nhưng có một điều cô không nói, mười vạn tệ mà tiệm cầm đồ mua chiếc đồng hồ quả quýt cũ kia, là số tiền tiết kiệm cuối cùng trong tài khoản của cô.

Dốc hết gia tài chỉ để làm ra thứ đồ bỏ đi này sao?

Người phụ nữ này không có não sao?

Trạm Lê Thần ăn hết nửa chiếc bánh kem, ném nĩa xuống bàn, gửi một tin nhắn cho Vương Minh Lợi: [Tôi nghi ngờ Giang Thanh Nguyệt biển thủ công quỹ, tìm chứng cứ ra đây.]

Đầu ngón tay dừng lại trên màn hình một thoáng, anh lại gõ chữ: [Tôi có chuyện muốn hỏi cậu…]

Nhưng nhanh chóng: [Thôi, không hỏi nữa.]

Hỏi hắn ta, một kẻ chưa từng đàng hoàng yêu đương bao giờ, thì cũng vô ích.

Vương Minh Lợi: [???]

Kiểu do dự này hoàn toàn không giống anh Thần chút nào.

[Anh, có phải anh bị hack tài khoản không?]

Trạm Lê Thần: [Cút!]

Vương Minh Lợi yên tâm rồi, vẫn là anh ấy.

Trong đầu Trạm Lê Thần hiện lên giọng nói của Giang Mộ Vãn đêm đó.

“Em muốn giúp anh, muốn hiểu anh, chỉ cần anh vui, em làm gì cũng cam tâm tình nguyện.”

Suốt ngày chỉ nói mấy lời vô dụng!

Anh đi đến phòng ngủ, Giang Mộ Vãn đang ngẩn người nhìn điện thoại.

Vòi nước nóng chảy xối xả, hơi nước mờ ảo nhuộm đỏ gò má cô.

Nghe tiếng bước chân, cô không động đậy gì, đưa tay chạm vào nước, nhân tiện chuyển màn hình cuộc trò chuyện sang nhật ký trò chuyện với bà nội.

Nhiệt độ nước vừa phải, cô tắt vòi nước, tiếp tục ngẩn người nhìn điện thoại.

Trạm Lê Thần đứng phía sau cô, tiến lại gần nhìn lướt qua điện thoại của cô.

Đột nhiên bị một bóng đen bao trùm, Giang Mộ Vãn giật mình, điện thoại suýt nữa rơi vào bồn tắm.

Trạm Lê Thần nheo mắt.

Gan bé tí thế này, đúng là một con thỏ sao?

Giang Mộ Vãn vỗ vỗ ngực, quay đầu nhìn anh: “Anh đi đứng kiểu gì mà không có tiếng động vậy? Làm tôi hết hồn.”

Trạm Lê Thần khẽ hừ một tiếng, vừa cởi cúc áo sơ mi vừa nói: “Cô đúng là hiếu thảo thật đấy, chuyện gì cũng báo cáo với bà nội cô sao? Có cần tôi giúp cô sắp xếp ngôn ngữ, đảm bảo bà ấy sớm lên Tây Thiên không?”

Giang Mộ Vãn: “…”

Miệng chó đúng là không thể nhả ra lời tốt lành!

Cô đặt điện thoại lên tủ trong phòng tắm: “Không cần đâu, tôi cũng chưa nghĩ ra nên nói với bà ấy thế nào, chi bằng mai hãy nói trực tiếp với bà.”

“Cô thật sự nôn nóng muốn tống bà ấy đi đến thế sao? Hơn cả tôi, muốn sớm nhận được di sản à?”

Trạm Lê Thần cởϊ áσ sơ mi, để lộ cơ bắp săn chắc, đường eo thon gọn dưới ánh đèn ấm áp càng tăng thêm vẻ gợi cảm.

Giang Mộ Vãn chớp mắt, có chút khô miệng, sắc dục là bản năng, đến thánh nhân cũng khó mà không động lòng.

Cô tập trung tinh thần nói chuyện chính: “Vậy tôi sẽ không nói với bà nội nữa, bọn họ sẽ bị điều tra lâu không?”

“Chuyện ở Hỷ Lâm Uyển, liên quan đến rất nhiều người.”

Trạm Lê Thần bắt đầu cởi thắt lưng, Giang Mộ Vãn ngẩng đầu nhìn anh, chờ anh nói về mức độ liên lụy của vụ Hỷ Lâm Uyển.

Trạm Lê Thần nhướng mày, nửa cười nửa không nhìn cô: “Tắm chung nhé?”

Giang Mộ Vãn phản ứng kịp, vội cúi đầu: “Tôi tắm rồi, anh tắm đi, tôi chuẩn bị chút trà an thần cho anh.”

Vừa đi được hai bước, Giang Mộ Vãn liền nhìn thấy trong gương sau lưng anh có thêm một vết thương lớn.

Từng mảng lớn bầm tím, ở giữa da thịt đều bị lật lên.

Là vết thương do roi!