Đúng lúc này, một tiếng sấm nữa vang lên, gió lớn nổi dậy, cánh cửa sổ chưa kịp đóng “rầm” một tiếng đập vào khung cửa.
“A! Em không sợ, em không sợ chút nào đâu…” Trần Noãn Noãn ôm đầu vừa chạy vừa lẩm bẩm.
Giang Mộ Vãn vội vàng mở cửa, Trần Noãn Noãn nhìn thấy cô còn giật mình, run rẩy hỏi: “Mộ Vãn, sao cô không bật đèn thế?”
“Tôi xuống đóng cửa sổ thôi mà, chớp sáng thế này tôi vẫn nhìn thấy được nên không bật, sao em lại đến đây?”
Trần Noãn Noãn vô cùng thán phục: “Mộ Vãn, cô giỏi thật đấy, dám lấy chớp làm đèn chiếu sáng, cô thật sự không sợ sao?”
“Sấm chớp là hiện tượng tự nhiên, có gì mà sợ chứ?” Giang Mộ Vãn nhìn dáng vẻ rụt cổ của cô nàng, không nhịn được cười nhẹ: “Em sợ thế mà còn đến làm gì?”
Trần Noãn Noãn: “Thiếu gia không có nhà, em lo cô sợ nên muốn sang bầu bạn với cô.”
Giang Mộ Vãn được cô nàng làm ấm lòng, bật đèn treo trong bếp nhỏ, kéo cô ngồi xuống: “Cảm ơn ý tốt của em, tôi mời em ăn bánh kem.”
“Bánh kem?” Mắt Trần Noãn Noãn sáng rỡ: “Cô còn bánh kem ở đây sao?”
Bánh kem cô làm quá ngon, những vị khách kia miệng thì nói không cần, không có khẩu vị, nhưng kết quả là vừa ăn đã không dừng lại được, cứ thế chén sạch chiếc bánh bốn tầng.
Trần Noãn Noãn thèm thuồng chờ đợi được nếm thử một miếng, cuối cùng chỉ còn phần liếʍ đĩa, làm cô nàng thèm chảy nước dãi.
Giang Mộ Vãn mở tủ lạnh, lấy ra một chiếc bánh kem trái cây tám inch.
Vừa định nói đây là phần bánh vụn còn lại sau khi làm chiếc bánh lớn hôm nay, vốn định để dành ăn khuya, nhưng vừa hay không có tâm trạng ăn nên tiện cho cô nàng.
Ai ngờ vừa quay người lại, một tia chớp xẹt qua, liền thấy một bóng người cao lớn đứng bên ngoài cửa.
Lần này Giang Mộ Vãn thực sự bị dọa sợ, tay suýt nữa không giữ vững được bánh kem.
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra, đây là nhà họ Trạm, sẽ không có kẻ xấu nào vào được, dáng người đó chỉ có thể là Trạm Lê Thần.
Giang Mộ Vãn trấn tĩnh lại, dịu giọng nói xen lẫn vẻ tiếc nuối: “Cái này tôi đặc biệt làm cho Trạm Lê Thần, tiếc là tối nay anh ấy chắc sẽ không về rồi, em thích thì cứ ăn đi, đừng lãng phí.”
Trần Noãn Noãn, cô nàng háu ăn này đương nhiên sẽ không bận tâm mình chỉ là người ăn hộ, cầm nĩa lên là chuẩn bị chén ngay.
“Cạch!” Cánh cửa lớn đột ngột bị ai đó đạp tung, gió lớn mang theo hơi ẩm nóng tràn vào.
Hai người nhìn về phía cửa, chỉ thấy một bóng đen đứng đó, sau lưng chớp giật sáng lòa, bóng cây lốm đốm, khiến bóng đen kia trông như quỷ dữ!
“Á!” Trần Noãn Noãn hét lên một tiếng, trốn vào lòng Giang Mộ Vãn.
Giang Mộ Vãn hoảng loạn nhìn chằm chằm bóng đen kia, chớp mắt đã bình tĩnh lại, giọng nói lộ rõ vẻ vui mừng: “Trạm Lê Thần, anh về rồi sao?”
Trần Noãn Noãn vừa nghe là Đại thiếu gia, sắc mặt càng trắng bệch, cả người bám chặt lấy Giang Mộ Vãn, run như cầy sấy.
“Đại thiếu gia, xin lỗi, tôi, tôi, tôi không cố ý ăn bánh của anh đâu, anh tha cho tôi đi, tôi không muốn uống rượu…”
Trạm Lê Thần: “…”
“Cút!”
Giọng Trạm Lê Thần lạnh băng, cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Giang Mộ Vãn vỗ vỗ Trần Noãn Noãn, khẽ nói: “Noãn Noãn, em về trước đi.”
Trần Noãn Noãn cúi đầu chạy ra ngoài, còn không quên nói một câu: “Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân, chúc ngủ ngon.”
Giang Mộ Vãn đi đóng cửa, quay lại liền chạy vào bếp.
Trạm Lê Thần chậm rãi bước tới, trên mặt không biểu lộ hỉ nộ, đôi mắt đen lạnh lùng như dao, gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Còn cô thì hớn hở chạy về, đốt một cây nến, cắm lên bánh kem, rồi tắt đèn phòng ăn.
Trong bóng tối, đôi mắt sao lấp lánh chứa đầy mong đợi: “Chỉ còn một phút nữa thôi, mau ước đi.”
Trạm Lê Thần nheo đôi mắt đen lại, trực tiếp thổi tắt nến rồi ném sang một bên: “Cô coi tôi là trẻ con sao?”
Giang Mộ Vãn có chút thất vọng, bật đèn lên, nhặt cây nến dậy, lẩm bẩm nhỏ giọng: “Ai nói chỉ trẻ con mới được ước chứ?”