Chương 42

Nhà bếp.

Giang Mộ Vãn hết lần này đến lần khác gọi điện cho Trạm Lê Thần, nhưng bên kia vẫn không ai nghe máy, cuối cùng thì tắt nguồn.

Trần Noãn Noãn lo lắng đến nỗi tay đầm đìa mồ hôi: “Làm sao bây giờ? Đại thiếu gia rốt cuộc đã đi đâu rồi? Video chiếu xong mà vẫn không thấy người, chuyện này phải giải thích thế nào đây?”

Không giải thích được, lửa giận của Bùi gia sẽ thiêu rụi nhà họ Trạm mất!

Giang Mộ Vãn bình tĩnh cất điện thoại, đôi mắt dịu dàng hoàn toàn không lộ vẻ hoảng loạn.

“Không còn cách nào khác, tiếp tục đánh lạc hướng. Chị đi nói với bà nội, bảo bà giúp Trạm Lê Thần mở quà, trưng bày từng món quà một.”

Đến lúc đó Giang Thanh Nguyệt có làm loạn lên, chuyện của Trạm Lê Thần và Nhan Tuyết cũng sẽ bị dìm xuống.

Trần Noãn Noãn vội vàng chạy đi tìm Đinh Bội Lan, lúc này video cũng sắp chiếu xong rồi.

Ngay khi mọi người nghĩ rằng nhân vật chính sẽ xuất hiện, Đinh Bội Lan lại bước ra.

“Cảm ơn mọi người đã bận rộn mà vẫn dành thời gian đến dự tiệc sinh nhật của A Thần, còn mang theo nhiều quà như vậy, tôi thật sự rất vui cho nó. Đến xem nào, ồ, đây là quà của Trạm Anh nhà nhị thúc công phải không?”

Vừa nói bà vừa bóc quà.

Trạm Anh là cháu trai của nhị thúc công, cùng thế hệ với Trạm Lê Thần, tuổi lớn hơn một chút. Anh ta tặng một miếng ngọc bội.

Miếng ngọc bội chất lượng bình thường, những người có mặt ở đây đều là người từng trải, liếc mắt một cái là nhìn ra ngay, không ai vạch trần.

Đinh Bội Lan định làm gì đây?

Người nhà tự vả mặt người nhà sao?



Trạm Lê Thần từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên ngoài, hai mươi hai tuổi mới về lại Trạm gia. Vốn dĩ là đích tôn danh chính ngôn thuận, ngược lại lại trở thành người ngoài bị mọi người kiêng dè.

Việc làm của Trạm Anh không phải là nhất thời cao hứng, mà là suốt bốn năm nay, bọn họ đều hành xử qua loa như vậy.

Thứ nhất là họ biết Trạm Lê Thần căn bản sẽ không xem quà.

Thứ hai là, họ ức hϊếp Trạm Lê Thần không có kiến thức, không hiểu biết về nghề.

Những chuyện này Đinh Bội Lan cũng biết, nhưng vì hòa thuận, bà đành nhắm mắt cho qua.

Nhưng hôm nay, những người này không những không giúp đỡ anh mà còn hùa theo người ngoài trêu chọc, Đinh Bội Lan cũng không muốn nhịn nữa.

Trần Noãn Noãn đưa lên món quà thứ hai, Đinh Bội Lan nhìn thấy là của Trạm Phổ, cháu trai tam thúc công, liền không nghĩ ngợi gì mà bóc ra.

Một chuỗi hạt gỗ thậm chí còn không bằng hàng chợ.

Đinh Bội Lan ném lên bàn, chuỗi hạt rơi xuống đất.

Trần Noãn Noãn định nhặt lên, Đinh Bội Lan lạnh mặt nói: “Không cần nhặt, cứ để đó đi.”

Trạm Phổ mặt xanh mét!

Món quà thứ ba là của Lục gia gửi đến, cũng coi như tươm tất, là một bộ bút lông đầu sói chất liệu ngọc.

Món thứ tư…

Món thứ năm…

Sự chú ý của mọi người dần bị các món quà thu hút, xem nhà nào sốt sắng lấy lòng nhà họ Trạm, nhà nào lại làm qua loa, hoàn toàn không ai nhớ đến chuyện Trạm Lê Thần vẫn chưa xuất hiện.

Giang Mộ Vãn không ngờ, chuyện gây rối với quà cáp không chỉ có Giang Thanh Nguyệt, trong lòng cô thầm đồng cảm với Trạm Lê Thần hai giây.

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, thông báo thứ ba sắp đến rồi.

Cô đi đến giữa đám đông, đứng sau lưng Giang Nhu Mạc một cách đoan trang.

Đinh Bội Lan mở quà của nhà họ Giang.

Cần hai người khiêng tới, rõ ràng là một bức tranh.

Giang Nhu Mạc quay đầu nhìn Quan Du, Quan Du lắc đầu.

Họ đều là đến gấp, làm gì có thời gian chuẩn bị quà?

Chỉ có thể là Giang Thanh Nguyệt chuẩn bị.

Giang Mộ Vãn nhìn thấy bức tranh, giả vờ tủi thân cắn cắn môi dưới, hàng mi dài cong vυ"t ươn ướt.

“Hóa ra là chị hai, chị đã cướp bức tranh của em sao? Bức tranh này rất quan trọng với Trạm Lê Thần, em đã tốn rất nhiều công sức mới tìm thấy nó…”

“Gì mà tranh của mày?” Giang Thanh Nguyệt rất đắc ý.