Chương 39

Nhan Tuyết một mình đứng giữa tâm bão, sắc mặt tái nhợt.

Sự việc vẫn đang tiếp diễn, kẻ ẩn danh bí ẩn kia liên tục công khai ảnh Nhan Tuyết tiếp rượu, cùng với ảnh cô ta vào khách sạn với vài vị đại gia.

Trên ảnh, mặt của mấy vị đại gia đều được làm mờ, nhưng vẫn có dấu vết để lần theo, có thể đoán ra thân phận.

Hôm nay mấy vị đó cũng có mặt, sắc mặt ai nấy đều khó coi.

Cũng không biết Nhan Tuyết nghĩ cái gì mà, xảy ra chuyện lớn như vậy vẫn mặt dày đến đây, một mình đứng trong góc thưởng hoa, đang mang thai nhưng dáng vẻ mảnh mai như liễu rủ, trông như sắp đổ sụp bất cứ lúc nào.

Không lâu sau, Bùi Xung cũng quay lại trong vòng vây của nhóm bạn bè, cả đám ngồi cùng nhau uống rượu, không thèm nhìn Nhan Tuyết lấy một cái.

Lục Quốc Hào đến chào hỏi Giang Nhu Mạc, Giang Mộ Vãn ngoan ngoãn đứng sau anh, đưa ly rượu cho Giang Nhu Mạc.

Giang Thanh Nguyệt bị Quan Vu kéo lại, không đi đâu được, mắt đảo một vòng không thấy Trạm Lê Thần, nhưng trong đầu vẫn đang tính toán làm sao để xác nhận tin tức kết hôn của hai người bọn họ.

Cô ta không biết ai đã gửi thiệp mời, nhưng đây tuyệt đối là một cơ hội ngàn năm có một!

Diệp Chỉ Vân thì đang thuyết phục Đinh Bội Lan, khuyên bà ấy nhân cơ hội này công khai, để Giang Mộ Vãn không phải chịu thiệt thòi.

Đinh Bội Lan nhìn rõ cô ta đang tính toán gì, không thèm để ý đến cô ta.

Lục Quốc Hào cười nói: “Chủ tịch Giang đúng là quá hiểu chuyện làm ăn, dự án Hoàn Thịnh hiện là tâm điểm của cả thành phố, một khi hoàn thành, giá trị thị trường của Giang thị sẽ lại tăng gấp đôi.”

“Không nhanh như vậy đâu, đây là dự án hợp tác, lợi nhuận không chỉ có Giang thị.” Giang Nhu Mạc lắc nhẹ ly rượu, cười thản nhiên.

“Tôi thấy tiến độ cũng khá nhanh đấy chứ, thời tiết nắng nóng thế này mà cũng không bị chậm tiến độ sao?”

Nghe câu này có vẻ không đúng lắm.

Giang Mộ Vãn lên tiếng: “Chủ tịch Lục, chủ tịch hội đồng quản trị rất quan tâm đến tình hình công nhân, đặc biệt đã thiết lập trợ cấp nhiệt độ cao, công nhân làm việc rất vui vẻ, thậm chí còn chủ động đề nghị làm thêm giờ nữa đấy ạ.”

Lục Quốc Hào nghe vậy, tán thưởng nói: “Thưởng phạt phân minh, có tài quản lý người dưới, cô còn giỏi hơn Giang Thừa Dữ nhiều đấy.”

Giang Nhu Mạc rất hài lòng.

Lục Quốc Hào nhân tiện lại khen Giang Mộ Vãn vài câu, nói cô ấy hiểu chuyện, có năng lực.

Sau đó nhìn Giang Thanh Nguyệt, hết lời ca ngợi cô ta và Trạm Lê Thần là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.

Giang Nhu Mạc và Quan Vu nở nụ cười gượng gạo.

Giang Thanh Nguyệt nghe Giang Mộ Vãn nhắc đến khoản trợ cấp, trong lòng chột dạ, đứng bên cạnh không dám hé răng nửa lời.

Quan Vu khẽ hỏi: “Số tiền mẹ đưa cho con, đã bù vào công quỹ rồi chứ?”

Biển thủ công quỹ mua váy cưới, hôm sau váy cưới đã được gửi đến nhà, Giang Thanh Nguyệt có muốn giấu Quan Vu cũng không giấu được.

Quan Vu tức giận không nhẹ, nhưng lại đau lòng cho suy nghĩ nhỏ nhen của con gái mình, liền chủ động lấy ra ba triệu, lấp vào chỗ trống.

Giang Thanh Nguyệt không dám nhắc đến chuyện cô ta lại động vào công quỹ, chỉ có thể gật đầu.

Sau đó lại có người đến bắt chuyện, một mực chúc mừng Giang Thanh Nguyệt và Trạm Lê Thần, nào là trời sinh một cặp, nhân duyên tốt đẹp, những lời chúc phúc cứ thế tuôn ra.

Giang Nhu Mạc và Quan Vu cười gượng gạo đáp lời, Giang Thanh Nguyệt đắc ý ra mặt, nghe nhiều quá đến nỗi cô ta còn tưởng lát nữa thật sự sẽ công bố hôn ước giữa Trạm Lê Thần và mình.

Giang Mộ Vãn đi cùng Giang Nhu Mạc suốt buổi tiệc để tiếp khách, thể hiện sự tự tin, đoan trang, chừng mực. Sau một vòng tiếp đãi, những người trước đó vì chuyện bát quái Hỷ Lâm Uyển mà bàn tán xì xào về cô, nể mặt Giang Nhu Mạc, cũng không dám đoán mò nữa.

Lúc này Đinh Bội Lan cũng lên tiếng với những người bạn cũ của mình.