"Vậy cô nghĩ, sau khi tôi ngủ với cô rồi, tôi sẽ cưới cô sao?"
Sự khinh miệt trong đáy mắt Trạm Lê Thần càng thêm sâu sắc. Anh lấy ra một cuốn séc, vung bút viết một mạch, xé tờ séc ra rồi ném lên giường.
"Ở hộp đêm Thiên Vực, với nhan sắc của cô, cho dù là lần đầu tiên, nhiều nhất cũng chỉ được năm mươi vạn. Tôi cho cô hai trăm vạn là đã nể mặt cô là con nuôi của nhà họ Giang rồi đấy. Đừng có mơ mộng hão huyền nữa. Nếu không, tôi sẽ đổi hai trăm vạn này thành tiền xu, cho cô vào bao tải rồi dìm xuống sông cho xong."
Anh đưa tay lên, véo nhẹ vào má cô gái trắng nõn, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Nghe rõ chưa?"
Giang Mộ Vãn nhìn anh, nói không sợ hãi là nói dối.
Vị cậu cả của nhà họ Trạm này chính là hiện thân của câu "mặt thiên thần, lòng ác quỷ".
Mặc dù anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng lại lớn lên trong khu ổ chuột vô luật pháp ở nước F.
Chỉ bằng hai bàn tay trắng mà trở thành một ông trùm khiến cả khu ổ chuột phải khϊếp sợ, đủ thấy thủ đoạn và thực lực của anh đáng gờm đến nhường nào.
Bốn năm trước, anh trở về nhà họ Trạm.
Kẻ cuồng sát khát máu được quyền thế che chở, càng trở nên ngang ngược, coi trời bằng vung.
Anh mở sòng bạc, công khai đánh cược tính mạng với người khác.
Mở công ty giải trí, dám đánh tàn phế những thực tập sinh không nghe lời.
Ngay cả ở nhà họ Trạm, anh cũng dám động tay động chân chỉ vì một câu nói không hợp ý, bất kể là bề trên hay anh chị em.
Chỉ với cái khí phách ngông cuồng coi thường tất cả ấy, anh đã trở thành một kẻ khiến ai nấy đều phải khϊếp sợ ở Hải Thành.
Anh nói dìm Giang Mộ Vãn xuống sông, thì chắc chắn sẽ dìm.
Hơn nữa, dìm cô xuống sông còn chẳng cần phải xin phép nhà họ Giang một tiếng nào.
Bởi vì ngoài bà nội ra, không ai trong nhà họ Giang xem cô con gái nuôi này ra gì. Mà bà nội thì đã nằm liệt giường nhiều năm, dù có lòng muốn bảo vệ cô cũng đành bất lực.
Giang Mộ Vãn ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lại đưa tờ séc trả lại cho anh.
"Tổng giám đốc Trạm, đa tạ anh đã nể mặt. Tôi không phải là gái làng chơi ở Thiên Vực, không cần anh trả phí. Chuyện tối qua là do tôi tình nguyện, chúng ta không ai nợ ai."
Nói xong, Giang Mộ Vãn cuộn chăn bước vào phòng tắm, cố nén sự khó chịu và đôi chân rã rời để vệ sinh cá nhân.
Sau khi vệ sinh xong, cô cũng mặc áo choàng tắm đi ra, ngồi chờ người mang quần áo đến.
Trạm Lê Thần ngồi trên ghế sofa, im lặng xem điện thoại, hút thuốc. Ánh mắt sâu thẳm của anh thỉnh thoảng lại rơi trên người cô.