Hải Thành, Khu nghỉ dưỡng Bàn Sơn.
Tối nay, hai nhà Trạm và nhà Giang cùng nhau tổ chức một buổi dạ tiệc long trọng tại đây, đánh dấu cột mốc quan trọng, chính thức ký kết dự án hợp tác đầu tiên giữa hai bên.
Pháo hoa rực rỡ bắn lên không trung, lấp lánh hơn cả những vì sao trên bầu trời đêm. Khách khứa tề tựu đông đủ, ai nấy đều diện những bộ trang phục lộng lẫy nhất, tiếng cụng ly, tiếng nói cười rôm rả vang vọng khắp không gian, tạo nên một bầu không khí náo nhiệt, tưng bừng.
Trong một căn phòng VIP nằm ở tầng 4 của khu nghỉ dưỡng.
Ánh đèn trong phòng không được bật sáng.
Bên ngoài cửa sổ, pháo hoa vẫn đang tiếp tục nở rộ, những ánh sáng đủ màu sắc chiếu rọi vào căn phòng, hắt lên hai bóng người đang ôm chặt lấy nhau trước khung cửa kính lớn từ sàn tới trần.
Chiếc váy dạ hội lộng lẫy của Giang Mộ Vãn đã xộc xệch, đôi mắt cô mơ màng, làn da trắng nõn ửng lên một màu hồng quyến rũ.
Rõ ràng là một cô gái chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng dưới tác dụng của thuốc, Giang Mộ Vãn táo bạo vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, chủ động trao cho anh một nụ hôn nồng nàn.
Trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông phảng phất vẻ lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm của anh chăm chú nhìn vào dáng vẻ đầy khát khao của cô, dường như không mấy hứng thú với chuyện này. Thế nhưng, bàn tay to lớn của anh vẫn ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Mãi mà không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ anh, Giang Mộ Vãn đành bất lực buông tay. Đôi mắt ướŧ áŧ, long lanh ngấn lệ của cô nhìn anh đầy tủi thân.
"Làm ơn... giúp tôi với..."
Anh khẽ nâng cằm cô lên, giọng nói trầm khàn, lạnh lùng vang lên: "Đã ngủ với Giang Trì Hất chưa?"
Giang Mộ Vãn cắn nhẹ môi, ngượng ngùng đáp: "Chưa... chưa từng."
Người đàn ông khẽ nhướn mày, ánh mắt trở nên tối sầm lại. Ngón tay cái của anh từ từ vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô.
Giang Mộ Vãn theo bản năng rướn người về phía trước, đôi mắt nai tơ của cô ánh lên vẻ sợ hãi nhìn anh, ánh mắt từ từ di chuyển từ đôi mắt anh xuống đôi môi mỏng của anh, rồi lại dừng lại ở yết hầu gợi cảm của anh.
Yết hầu của anh khẽ chuyển động. Bàn tay đang đặt trên eo cô đột nhiên nâng lên, nhanh đến mức cô không kịp phản ứng, lưng cô đã va mạnh vào tấm kính lạnh lẽo.
"Ưʍ..."
Tiếng kêu kinh ngạc của cô còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng đã bị người đàn ông nuốt trọn.
Một loạt pháo hoa khác lại bừng nở, chiếu sáng cả căn phòng.
Giang Mộ Vãn không thể kìm nén được sự run rẩy dưới sự mạnh mẽ của anh. Thân hình cao lớn, cường tráng của anh hoàn toàn bao trọn lấy cô gái mảnh khảnh.
Những ngón tay trắng nõn như ngọc của cô siết chặt lấy chiếc áo sơ mi của anh, trên cổ trắng mịn lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt xinh đẹp toát lên vẻ quyến rũ đến mê hoặc lòng người, nhưng miệng lại tủi thân lầm bầm: "Đau..."
...
Bên ngoài cửa phòng.
Vệ sĩ cúi đầu báo cáo: "Cậu chủ, chính là phòng này. Sau khi cô ấy rời khỏi phòng, đã đến quầy lễ tân để lấy thẻ phòng phụ của phòng 405."
Khuôn mặt Giang Trì Hất sa sầm lại, hắn ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng.