Thuở nhỏ, nàng chỉ cần đi vài bước là thở dốc đỏ mặt. Cái thân thể yếu ớt ấy khiến cả phủ ai nấy đều nâng niu, bảo vệ nàng từng li từng tí. Với thể trạng như vậy, làm sao có thể học võ được?
Có lần Cơ Hùng Võ bảo Thư thị cho con gái cầm thử đao thương, nói biết đâu rèn luyện lại có thể trị khỏi bệnh.
Thư thị lập tức nổi giận, lần đầu tiên cãi nhau với phu quân, quả quyết rằng nếu dám đưa con đi luyện võ thì bà sẽ liều chết với ông.
Từ đó, Cơ Hùng Võ chẳng còn dám nhắc tới chuyện này.
Vì trong lòng luôn cảm thấy áy náy nên Thư thị lại càng cưng chiều tiểu nữ hơn.
Đại phu từng dặn, tiểu cô nương này cần tĩnh dưỡng, không nên đi xa. Suốt mười năm qua, Cơ Thời Ngữ hầu như chưa từng ra khỏi phủ, thân thể nàng ngày càng khá lên, Thư thị cũng cười nhiều hơn.
“A Toả?” Thư thị gọi nhũ danh của con gái, nhưng thấy con lắc đầu trong lòng mình.
Lần này rời kinh, là vì tổ mẫu của Cơ Thời Ngữ, tức lão phu nhân nhà họ Thư nói là mình rất nhớ cháu ngoại trong thư.
Thư lão gia từng là đại nho triều đình, năm xưa khi Thư thị gả cho Trung Nghĩa Hầu Cơ Hùng Võ, quả thật là một mối lương duyên môn đăng hộ đối. Nhưng trước khi Cơ Thời Ngữ chào đời, Thư lão gia đã dâng biểu cáo lão hồi hương, đưa cả Thư gia rời kinh.
Vì vậy, người nhà họ Thư chưa từng gặp tiểu nữ của Thư thị. Mấy năm gần đây, lão phu nhân nhiều lần gửi thư nhắc nhớ cháu gái nhỏ, lần này Thư thị mới quyết định dẫn con xuất kinh một chuyến.
Giờ nhìn thấy con gái thân thể yếu đuối, đi đường dài mệt mỏi, trong lòng bà lại đau lòng xót con.
“Mẫu thân, con không sao rồi.” Cơ Thời Ngữ tinh mắt, thấy mẫu thân lại lo lắng cho mình nên đã nhoẻn miệng cười, cất giọng mềm mại nũng nịu.
“Thật chứ?”
“Vâng.”
Cơ Thời Ngữ cảm thấy tim mình đã dễ chịu hơn nhiều. Vừa rồi, nàng mơ một giấc mộng, cảnh tượng trong đó như đưa nàng trở lại tiền kiếp, chỉ trong chốc lát đã khiến nàng cảm thấy nghẹt thở.
Sức khoẻ nàng vốn đã tốt hơn, thế nhưng trước khi chết ở kiếp trước, bệnh tim của nàng vẫn tái phát. Dù đã trọng sinh và hết sức cẩn trọng, nhưng đêm nào tỉnh lại nàng cũng thấy tim đau nhói, khó lòng yên giấc.
Cơ Thời Ngữ nắm chặt vạt áo lụa vân long trên người, đôi mắt tròn xinh cụp xuống, chẳng biết từ bao giờ, nàng đã mang trên vai một gánh nặng chẳng thể tưởng nổi.