[Mặt trời nhỏ ấm áp đáng yêu x Phản diện bệnh kiều, cố chấp, điên cuồng] Một ngày nọ, trên đường theo mẫu thân trở về kinh, khi xe ngựa đi ngang qua khu chợ trong thành, Cơ Thời Ngữ chợt nghe thấy bên …
[Mặt trời nhỏ ấm áp đáng yêu x Phản diện bệnh kiều, cố chấp, điên cuồng]
Một ngày nọ, trên đường theo mẫu thân trở về kinh, khi xe ngựa đi ngang qua khu chợ trong thành, Cơ Thời Ngữ chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng khóc trầm khàn đầy nhẫn nhịn.
Một thiếu niên gầy guộc co ro ở góc tường, đang chịu đựng những cú đấm đá tàn nhẫn của đám ăn mày.
Bóng dáng y tiều tuỵ đáng thương, trong mắt chẳng có sức sống, cứ như một con rối gỗ trống rỗng.
Cơ Thời Ngữ thoáng nhìn đã nhận ra đó là Giang Diệu.
Là Ngũ tiểu thư của Cơ phủ, được cả phụ mẫu cùng tỷ tỷ thương yêu, từ nhỏ nàng đã sống vô ưu vô lo, cơm áo đủ đầy. Thế nhưng trong lòng nàng lại luôn có tâm bệnh.
Đời trước, nàng ngày càng u uất, đến khi sắp chết mới biết Giang Diệu bị người đời ruồng bỏ, chết thảm giữa tuyết trắng. Mà kẻ đẩy hắn đến bước đường đó, không ai khác chính là Cơ phủ và thậm chí là nàng.
Kiếp này, khi tận mắt trông thấy Giang Diệu giãy giụa trong khổ nạn, tâm bệnh càng hành hạ nàng hơn, nàng phải cứu y.
Cơ Thời Ngữ đưa Giang Diệu về phủ, chỉ mong đời này y có thể sống yên ổn bình an.
Mười chín tuổi, Giang Diệu đã là thiếu niên tài hoa bậc nhất kinh thành, ai nấy đều nói nếu lấy được Tiểu vương gia nước Sở thì đời này coi như viên mãn.
Cơ Thời Ngữ rất vui mừng, thân làm “mẫu thân” của hắn, nàng bắt đầu lo chuyện hôn sự. Nàng hỏi: “Ngươi có ưng tiểu thư nhà Từng gia không?”
Sắc mặt Giang Diệu u ám, y bóp nát chén sứ trong tay, mặc cho máu tươi tràn ra ở lòng bàn tay.
Y kéo nàng vào lòng, cắn lên vành tai trắng ngần, giọng nói bật ra như rắn độc bò qua da thịt: “Ta cần nàng ta làm gì?”
“Ta đã có nàng rồi.”
Cơ Thời Ngữ chưa từng nghĩ rằng, chẳng biết từ khi nào, chấp niệm trong lòng Giang Diệu với nàng đã lớn như cây cổ thụ che trời.
Cho đến khi nàng ngất đi, lúc tỉnh lại, phát hiện mình bị trói chặt tay chân trong địa cung u tối, bóng đêm vây quanh, nàng mới thật sự hoảng sợ.
*
Từ nhỏ Giang Diệu đã biết mình là cô nhi, không có nhà để về, chỉ có thể lang thang đầu đường xó chợ, sống nhờ xin ăn.
Y cứ thế trải qua những ngày tháng cơm không đủ no, còn lại chịu những trận đòn roi bầm dập, cho đến một hôm khi y ngẩng đầu lên, qua mái tóc rối bời, y nhìn thấy một đôi mắt mèo trong veo tinh khiết.
Cơ Thời Ngữ năm mười tuổi chẳng hề tỏ vẻ chán ghét, tiểu cô nương được nuông chiều từ bé ấy nắm lấy bàn tay lấm lem của y, cố chấp nói: “Đi theo ta.”
Nàng nhỏ và yếu ớt như vậy, nhưng trên mái tóc đen nhánh kia lại ánh lên một tia sáng rực rỡ.
Từ đó, Giang Diệu cũng tìm được ánh trăng thuần khiết chỉ thuộc về riêng mình.
...
Lưu ý khi đọc:
1. Truyện sủng ngọt, thanh mai trúc mã kiểu dưỡng thành, cả hai đời đều là mối tình đầu, chưa từng nắm tay ai khác.
2. Nam chính chỉ yêu nữ chính, giỏi che giấu, vừa bệnh vừa điên, nhưng chỉ nghe lời nàng, chỉ ngoan với nàng.
Truyện bao lâu full bạn