Chương 19

Cùng với vô số bóng dáng yêu ma tán loạn bỏ chạy, lao vào bóng tối vô biên.

Bùi Kiều mang theo lò sưởi, khoác áo choàng, đẩy cửa ra, băng qua trời đất đầy gió tuyết mà bước nhanh về phía Thiên Lao.

Không biết đã vượt qua ngọn núi thứ mấy, lông mi nàng khẽ run lên, thở ra một làn hơi trắng, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Suốt một đường này đều là cảnh tuyết lớn phủ kín núi, vạn vật tĩnh lặng, tuyết như lông ngỗng chất thành đống ngọc vàng phủ kín cả đất trời bao la.

Giữa một vùng trắng xóa rộng lớn khó mà nhìn thấy màu sắc nào khác. Khi trời tối sầm lại, những đỉnh núi trắng xóa nối tiếp nhau tựa như những con dã thú khổng lồ đang say ngủ trong màn đêm, phảng phất như giây tiếp theo sẽ tỉnh giấc.

Lúc này, vầng trăng từ từ mọc lên trong màn đêm mang theo ánh sáng đỏ như máu, ngay cả những tầng mây chìm trong bóng đêm cũng bị ánh sáng chiếu rọi mà cuộn lên một màu đỏ máu.

Điều khiến nàng vô cùng kỳ lạ là phía trước lại bùng lên ngọn lửa.

Đúng vậy.

Lửa.

Ánh lửa soi rọi nền trời vốn đã tĩnh lặng và tối sầm trở nên như ban ngày, khiến cho vầng huyết nguyệt treo trong màn đêm cũng phải lu mờ.

Ánh lửa lạnh lẽo xuyên qua con ngươi của nàng, chỉ để lại một bóng hình đang cháy rực.

Ngọn lửa trắng đó hòa vào màn tuyết mênh mông, vành ngoài của ngọn lửa mang theo một màu vàng kim chói mắt, bao quanh cả ngọn núi tuyết với thế hủy thiên diệt địa từ đỉnh núi lan ra, ở xa cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, khiến người ta tim đập nhanh.

Mà phế tích sụp đổ của thiên lao Tuyết Vực, trong khoảnh khắc đã bị ngọn lửa trắng này thiêu rụi thành tro bụi.

Trán Bùi Kiều rịn ra một giọt mồ hôi, lớp tuyết trên người cũng bắt đầu tan chảy.

Đáy mắt kinh ngạc của nàng in hình biển lửa ngút trời.

Và cả người ở trung tâm biển lửa đó.

Người đó đứng trên đỉnh núi Tuyết Vực, xương tỳ bà của y bị hai mươi bốn sợi xiềng sắt của Thiên Lao xuyên qua, máu tươi rỉ rả nhỏ xuống nền tuyết trắng tinh.

Phía sau y là ngọn Thiên Quang Diễm trắng tinh đang cháy, để lộ ra một góc vạt áo trung y màu đỏ mai, rực rỡ và dữ dội, giữa một vùng trắng xóa lại là một sắc màu diễm lệ không hề lạc lõng.

Ngọn lửa lấy y làm trung tâm lan ra, ánh lửa chói lòa xé toạc màn đêm, khiến cho cả Tuyết Vực lạnh lẽo bắt đầu run rẩy bi thương, thậm chí là run rẩy phủ phục dưới chân y với một tư thế khúm núm.