Chương 13

Nàng càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đành co mình lại, vùi mặt vào lớp lông mềm của mũ trùm, bước từng bước cẩn trọng, tiếp tục sửa lại bùa chú.

Thế nhưng đúng lúc ấy, cánh cửa lớn dẫn đến cầu thang đột nhiên đóng sầm lại từ bên ngoài.

Bùi Kiều sững người, lập tức chạy về phía cửa, thử đủ mọi cách cũng không đẩy ra được.

Ngoài kia truyền đến giọng nói giễu cợt cười trên đau khổ của người khác: “Bùi Ninh, ngươi tưởng trốn đến Tuyết Vực xong chuyện rồi sao? Hại Lâm sư tỷ không nói, còn dám đẩy sư huynh Dương Vĩ xuống Hàn Đàm. Huynh ấy đã dặn dò ta phải “chăm sóc” ngươi tử tế đấy.”

“Ngươi cứ ở trong đó mà hối lỗi đi. Đợi khi nào bọn ta vui vẻ thì sẽ thả ngươi ra. Mấy vị trưởng lão đang bận trừ ma, không ai rảnh tới cứu ngươi đâu.”

“Trưởng lão vốn đã ghét loại vô dụng như ngươi, dù có biết cũng chẳng trách bọn ta đâu. Ngươi ấy mà… tự cầu phúc đi.”

Sau đó, tiếng bước chân xa dần.

Bùi Kiều đứng im bên trong cánh cửa, gương mặt ẩn dưới mũ trùm chẳng để lộ phản ứng gì lớn, vì từ khoảnh khắc họ sai nàng đi sửa bùa chú, nàng đã lường được sẽ có chuyện này.

Họ nói đúng, cho dù nàng chết trong này thì cũng chẳng ai tra hỏi.

Vì nơi này là giới tu tiên, thực lực là tất cả.

Bọn họ là đệ tử nội môn có thiên phú xuất chúng, còn nàng chỉ là một đệ tử ngoại môn mang tội trong người.

Nàng kéo chặt áo bông, áp mặt đông cứng vào chiếc lò sưởi nhỏ, cố gom từng tia linh lực mỏng manh để chống chọi với cái lạnh của luyện ngục lạnh lẽo.

Gương đồng giận dữ mắng: “Một lũ giả nhân giả nghĩa chuyên ức hϊếp kẻ yếu! Bùi Kiều, nhất định phải tu luyện cho giỏi, sau này cho bọn họ biết tay!”

Bùi Kiều gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ lần này có thể sống sót quay về hay không thì vẫn chưa biết được.

Nếu không phải vì muốn tiếp cận ma đầu, nàng cũng chẳng cần lấy thân mạo hiểm bước vào hang cọp.

Để xua đi cái rét thấu xương, nàng cứ đi qua đi lại trước cửa, nhưng thân thể vẫn lạnh đến mức run rẩy không ngừng.

Lò sưởi trong lòng nàng đã đóng băng, máu trong huyết quản cũng dần chảy chậm lại.

Lông mày Bùi Kiều phủ một tầng sương mỏng, tóc đen rũ xuống lấm tấm những mảnh băng vụn.

Hơi lạnh thấm vào mắt cá chân, chẳng mấy chốc đã khiến chân nàng tê cứng, không thể cử động linh hoạt.

Nàng lạnh đến mức cả người run cầm cập, nhìn xuống lớp băng mỏng đang leo dần từ đôi chân lên tận ngang hông.

Nếu bị băng phong bế e là khó giữ được mạng nữa.

Vào thời khắc sinh tử cận kề, nàng không còn tâm trí để đắn đo suy tính, dốc hết sức lao về phía trung tâm luyện ngục băng hàn.

Khoảng cách giữa nàng và người đang bị trấn áp bởi xích sắt huyền thiết càng lúc càng gần. Nhưng vì chân đã cứng đờ, nàng trượt ngã giữa đường, chỉ còn cách bò đến bên chân y.

Nàng ngước khuôn mặt tái nhợt lên: “Cứu ta…”

Nàng đưa tay chạm vào tà áo của y. Nàng cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo như băng từ người đó, y vẫn đứng đó nhìn nàng vật vã giãy giụa.

Nhưng người mà nàng cầu cứu không phải là vị thần rủ lòng thương xót, mà là một ma đầu khiến vạn vật khϊếp sợ.

Nếu chỉ cầu xin thì chắc chắn y sẽ thản nhiên nhìn nàng chết đi mà không mảy may động lòng.

Nàng phải có điều kiện trao đổi.