Chương 48

Cô ngồi xuống ghế: “Tân Tử, cô nói ý kiến của mình đi.”

Đây là giám đốc vừa nhảy việc từ công ty Điện ảnh và Truyền hình Đông Tuệ thuộc khu Đông thành Kinh Thành, từng đồng tổ chức Liên hoan phim sinh viên Kinh Thành. Nói gì thì nói, về cách tổ chức liên hoan phim và liên hoan điện ảnh, cô ấy vẫn có kinh nghiệm và tâm đắc riêng.

“Phức tạp quá.” Tân Tử là một người phụ nữ trầm tĩnh với đôi mắt một mí. “Tôi nghĩ liên hoan phim lần đầu không cần quá nhiều thứ rườm rà, không cần nhiều giải thưởng đến thế, không cần mấy cái gọi là diễn đàn, xưởng thực hành và phòng thí nghiệm, cũng không cần trại huấn luyện gì cả. Lần đầu tiên là để tạo dựng danh tiếng, chất lượng và uy tín, chứ không phải để khoa trương màu mè, hay để thu hút một loạt đối tác.”

Ải Nhung vẫn không phục: “Nếu sau này kiểu gì cũng phức tạp hóa, vậy tại sao chúng ta không chuẩn bị trước luôn đi?”

“Bởi vì chuẩn bị trước sẽ không làm tốt được.” Lý Ngọc Phách thay Tân Tử trả lời: “Ải Nhung, cô quá mơ hồ về năng lực của chúng ta, bao gồm cả của chính cô. Cô đã nghiên cứu rất nhiều, nhưng những người có mặt ở đây, có mấy ai chỉ cần nhìn tên là đã hiểu rõ ý nghĩa của các thuật ngữ mà cô đặt ra? Cô đã từng nghĩ đến điều đó chưa?”

Lý Ngọc Phách chậm rãi nói: “Đơn nguyên thứ nhất, tác phẩm đầu tay của các đạo diễn trẻ. Đơn nguyên thứ hai, tác phẩm của các nữ đạo diễn. Đơn nguyên thứ ba, tác phẩm của các đạo diễn người Hoa hoặc phim về văn hóa Hoa ngữ. Đơn nguyên thứ tư, phim thể loại. Tôi biết phim thể loại có nhiều phân loại, ở đây chúng ta ghi rõ là hài kịch, kinh dị, những thể loại hiện nay khá hiếm gặp. Bốn đơn nguyên này, hiện tại sẽ thống nhất làm vòng thi chính.”

“Số bốn có hơi không may mắn không?” Cô khẽ mỉm cười: “Đơn nguyên thứ năm, cứ tặng cho Yên Thành đi. Phim có nguồn gốc từ văn hóa Yên Thành, hoặc làm thành phim giao lưu. Đến lúc đó nếu không có phim như vậy thì cũng có thể để họ ngồi lại cùng nhau trò chuyện.”

Những người có mặt đồng loạt nghĩ: Mê tín đúng là chẳng phân biệt trình độ văn hóa.

Tân Tử hỏi: “Thế còn giải thưởng thì sao?”

“Đạo diễn xuất sắc nhất, Biên kịch xuất sắc nhất, Diễn viên xuất sắc nhất, Phim truyện xuất sắc nhất, Tác phẩm nữ xuất sắc nhất, Lựa chọn của Ban giám khảo, Lựa chọn của Khán giả.” Lý Ngọc Phách nói. Ải Nhung không nhịn được hỏi: “Ít thế thôi ạ? Hoàn toàn không thể bao quát hết được!”

“Phát nhiều giải thưởng quá thì còn giá trị gì nữa?” Lý Ngọc Phách nói thẳng thừng. “Với lại, mấy cái danh xưng cô thiết kế kia đều bỏ hết đi, chúng ta chỉ giữ lại một hội chợ đầu tư công nghiệp, phụ trách giao dịch ươm tạo.”

“Còn về hợp tác, vừa hay Ái Thiện cũng đang nghe đây, người khác liên hệ thì chúng ta không nhất thiết phải vội vàng tìm đến. Đừng làm mấy cái kiểu hợp tác chiến lược, hợp tác liên doanh gì cả. Một bên bán nước, một bên bán rượu. Nếu bên Thiên Thuận muốn hợp tác thì hệ thống rạp chiếu offline và khách sạn cho nhân viên lưu trú đều là của họ. Còn lại chỉ là hợp tác thị trường điện ảnh thôi, chỉ thế thôi, không cần thêm gì nữa.”

Lý Ngọc Phách nói: “Đường phải đi từng bước, cơm phải ăn từng miếng. Tân Tử mới vào làm, nhưng đội ngũ của chúng ta ở đây cũng mới bắt đầu. Đa số mọi người từ Mỹ đến, không có kinh nghiệm, lại không hợp thủy thổ, vậy thì cô cứ tiếp tục làm giám đốc để dẫn dắt mọi người đi.”