“Cũng biết điều phết đấy.” Tần Bảo Linh khen một câu mang tính tượng trưng, nhưng thực ra sao bằng Bùi Ái Thiện biết điều, cô gái Hàn Quốc này còn kịp chuẩn bị một bữa sáng đơn giản cho họ.
Lý Ngọc Phách thay đồ xong bước ra, Tần Bảo Linh cầm chiếc ghim cài áo hình chim hoàng yến bằng tơ vàng đặc biệt cài vào eo cô: “Cái này cũng tặng cô luôn. Hôm nay cô có việc gì quan trọng không? Lý Ngọc Chương không thật lòng, nếu không bàn công việc với cô thì tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô đấy.”
“Lòng cô có thật không?” Lý Ngọc Phách hỏi lại.
Chẳng có ai thật lòng cả, khi có lợi thì giả vờ thành tâm một chút, sau khi được lợi rồi thì chẳng thèm giả vờ nữa, chỉ chăm chăm tính toán làm sao để ăn được càng nhiều càng tốt, canh không đủ thì phải mυ"ŧ xương, tủy xương cũng không đủ thì phải ăn thịt.
Cô không còn tức giận với Tần Bảo Linh như vậy nữa. Những cảm xúc tiêu cực của cô đối với Tần Bảo Linh rất ngắn ngủi, vì Tần Bảo Linh vốn là người như vậy, cô biết rõ từ đầu đến cuối rằng người này không đáng để yêu, càng không đáng để cô phải hận. Vì thế, cô chỉ cần bình bình đạm đạm, không cần hận thù. Người này không đáng để cô hận, chỉ đáng để cô thong dong chơi một vài trò tình nhân thôi.
Khi muốn chơi thì cứ cười mà chơi, không muốn nữa thì đá bay đi. Khi có lợi cho mình, cô lại xun xoe níu kéo người ta về. Khi không còn lợi lộc gì, cô lại hờ hững hỏi: “Lòng cô có thật không?”
“Thật lòng.” Người phụ nữ đó nhướng mắt nhìn cô. Tần Bảo Linh quả nhiên là diễn viên bẩm sinh, cô ta đời như kịch, kịch như đời, bất kể lúc nào, kể cả bây giờ, cũng đã tự nhiên mà diễn rồi. “Tôi có thật lòng hay không, tối qua cô vẫn chưa cảm nhận được ư?”
Ngô Ngôn trong lòng đã dậy sóng, cô chỉ muốn làm một trợ lý nhỏ an ổn, nhưng lại không thể chịu nổi cú sốc tin đồn này!
Lý Ngọc Phách và Bùi Ái Thiện xuống lầu, cô nhạy bén liếc nhanh về phía Tây một cái. Bùi Ái Thiện hỏi: “Tổng Lý, có chuyện gì vậy ạ?”
Cô biết có người đang chụp ảnh, nhưng vẫn thờ ơ lắc đầu: “Không có gì.”
Cô bên này không mấy bận tâm, thì bên kia đã vui vẻ đăng lên Weibo rồi.
@HàoĐạiĐạiGàRánKhôngHư: Lần trước chúng ta nói đến việc Lý Đán đuổi Thái Bình ra khỏi Trường An, nhưng trước khi đuổi, Thái Bình trên thực tế đã tư thông với Vi Hương Nhi rồi.
Nhắc đến đây không thể không kể thêm một chuyện lý thú khác, Vi Hương Nhi tên thật là Vi Liên Nhi, cái tên này không phải do Võ Tắc Thiên đặt, mà là Thái Bình đích thân giúp đổi đấy… Thôi quay lại chuyện chính, chiếc ghim cài áo này là sản phẩm Phù Dung Điểu của Madur năm 2019, thực chất là chim hoàng yến đó. YêuCáiSựTựBiếtThânBiếtPhậnNày
@GhếXanhXanh-BảnMấtNick: Bạn cứ thế này mà đăng bài hả? Cứ thế này mà bất chấp ánh mắt người khác mà chạy về phía trước hả? Phải biết rằng bạn tưởng mình đắc tội một nhà, nhưng thực ra là lấy lòng ba nhà đấy. //@piisyovoykee-: Mấy con antìan mê muội kia làm ơn kiềm chế đi, idol nhà người ta tình chị em thâm sâu thế rồi thì xong chuyện đi, bớt châm chọc vớ vẩn đi ha [tim][tim]//
@MắtSángTócGỗ: Ừ ừ vừa thấy dùng sai "địa, đích, đắc" là biết ngay dì Toán ở trường cấp ba Tân Cương, huyện Thiên Thai học vấn cao nhất của chúng ta ra trận rồi đấy. //@fourt-1n: Sao bạn biết là cấp hai? Tôi học trung cấp nghề. //@BạnCóBiếtSầuRiêngRấtNgonKhông: Các bấy bì ơi, người phía trước là fan chị "Sớm" đấy, xin hãy tấn công chính xác. //@misssoo-: Được thôi, cứ thế này mà "vô gián đạo" đi//