Đường ven biển uốn lượn dọc theo bờ biển, sống động và đầy lôi cuốn.
Khi gần đến biệt thự, Ôn Thời Hi từ từ mở mắt trong lúc xe đang chạy, đầu anh vẫn còn choáng váng và đau nhức, phải mất một lúc mới hoàn toàn tỉnh táo.
Mượn ánh sáng lờ mờ, anh chậm rãi quay đầu, nhìn bóng dáng đang lái xe bên cạnh.
Khương Quyền Vũ: "Tỉnh rồi à?"
Ôn Thời Hi có cảm giác thời gian và không gian bị xáo trộn, tâm trạng anh rất phức tạp.
Anh quay đầu, nhìn ra mặt biển ngoài cửa sổ: "… Đây không phải đường về nhà tôi."
Khương Quyền Vũ: "Trước khi kỳ phát tình kết thúc, em tạm thời ở nơi tôi sắp xếp."
Ôn Thời Hi: "Tại sao?"
Giọng Khương Quyền Vũ trầm thấp, đầy sự u ám, nói thẳng thừng: "Trước khi tôi mở miệng hỏi em và Lý Thần rốt cuộc có quan hệ gì, đừng tiếp tục chống đối tôi nữa, nếu không em vĩnh viễn không thể về nhà."
Đầu Ôn Thời Hi vẫn còn một mớ hỗn độn, anh im lặng một lát, suy nghĩ về mức độ nghiêm túc của câu nói Khương Quyền Vũ.
Một lúc lâu sau, Ôn Thời Hi: "Vậy cái l*иg anh chuẩn bị cho tôi có cửa sổ không?"
Khương Quyền Vũ nghe thấy từ "cái l*иg" trong miệng Ôn Thời Hi, khóe mày không tự nhiên động đậy.
Khương Quyền Vũ: "Điều đó còn tùy thuộc vào việc em có ngoan ngoãn nghe lời hay không."
Ôn Thời Hi: "Người hầu và bác sĩ thì sao?"
Khương Quyền Vũ: "Từ nhỏ đến lớn, khi nào cần em phải lo lắng mấy thứ này?"
Ôn Thời Hi: "Ồ."
Khi Ôn Thời Hi im lặng, ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường dần tràn ngập không gian yên tĩnh trong xe.
Anh cảm thấy rất khó chịu, không muốn tiếp tục cãi nhau với Khương Quyền Vũ, cũng có chút lạc lõng, bỗng nhiên không muốn trở về căn nhà trống trải của mình.
Cho nên dù là một cái l*иg, nếu có người bầu bạn, thì ở tạm một thời gian cũng không sao.
Hơn nữa, nếu đó là cái l*иg của Khương Quyền Vũ, Khương Quyền Vũ sẽ dán đầy những trang trí đẹp đẽ lên nó, sẽ không quá xấu xí đâu.
Mặt biển tĩnh lặng ngoài cửa sổ tối đen như mực, ánh sao không nhìn rõ.
Khi đi ngang qua một ngã tư, Ôn Thời Hi như bị ma xui quỷ khiến, bỗng nhiên mở miệng.
"Khương Quyền Vũ, anh vừa nghe tin tôi gặp chuyện… có sợ không?"
Từ trước đến nay, Ôn Thời Hi chưa từng thấy Khương Quyền Vũ lộ ra vẻ mặt như vừa rồi ở sở cảnh sát.
Chiếc xe rẽ phải, đi vào khu biệt thự.
Khương Quyền Vũ đặt tay trên vô lăng từ từ xoay tay lái, nhàn nhạt nói.
"Em biết mình đang nói gì không?"
Ôn Thời Hi đưa tay, sờ lên trán mình, lấp lửng nói.
"Ưm, hình như sốt đến ngu ngốc rồi."
Đối với Khương Quyền Vũ, trên thế giới này không có bất cứ điều gì cần phải sợ hãi.
Câu hỏi này thật vô lý, giống như lời mê sảng của người sốt cao.
Không lâu sau, chiếc xe chạy qua con đường hẹp dài, rồi đến trước căn biệt thự độc lập ở vị trí cao nhất.
Biệt thự được xây dựng hướng biển, lúc này đèn trong nhà đang sáng, ánh sáng tràn qua những ô cửa kính lớn, như một ngọn hải đăng ấm áp.
Khương Quyền Vũ lái xe vào sân, đỗ xe xong, trong sự tĩnh lặng sau khi động cơ tắt, anh nói: "Đến rồi, xuống xe."
Cách lớp kính xe, Ôn Thời Hi nhìn về phía biệt thự, sau đó một tay kéo tay nắm cửa xe.
Anh mở cửa xe, bước xuống.
Làn gió biển lạnh lẽo tức thì ùa lên mặt, Ôn Thời Hi theo bản năng cúi đầu, nhìn khắp người mình.
Anh vẫn mặc áo khoác của Khương Quyền Vũ, chiếc áo khoác len bao bọc anh kín mít.