Bạch Nhụy lại bị nàng làm cho ngớ người, trên dưới dò xét nàng, nói: “Ngươi đến đây lần này, thật sự chỉ để than thở thôi à? Không phải là muốn tìm cho mình chút việc để làm sao?”
Lần này đến lượt Sở Di ngây người.
Sở Di hiểu rõ ý Bạch Nhụy nói “tìm cho mình một việc để làm” là gì. Thϊếp hầu tuy không có danh phận chính thức, xét theo quy củ vẫn chỉ được tính là cung nữ, nhưng dù sao cũng là người hầu cận bên Thái tử. Mà “chức trách chính” của họ, từ trước đến nay, luôn là hầu hạ và phụng dưỡng Thái tử.
Vì thế, dù bình thường các nàng có rảnh rỗi, cũng sẽ không bao giờ bị sai làm những việc bẩn thỉu hay nặng nhọc. Bởi lẽ, nếu một ngày Thái tử triệu kiến mà thấy các nàng lem luốc, dính bùn đất hay mệt đến mức ngã quỵ, thì thật chẳng ra thể thống gì, cũng khiến người ta chê cười.
Cho nên thông thường mà nói, việc thϊếp hầu sẽ làm, cũng chính là dâng trà rót nước trước mặt Thái Tử Phi, hoặc là trước mặt các thϊếp có danh phận khác của Thái tử.
Mà đối với loại thϊếp hầu như Sở Di, đến mặt Thái tử cũng chưa từng thấy, loại “việc để làm” này không nghi ngờ gì chính là con đường để nàng có thể gặp được Thái tử.
Thế nên có thể nghĩ, Bạch Nhụy hiểu lầm, có lẽ Thái Tử Phi cũng hiểu lầm, cho rằng nàng chạy đến Nghi Xuân Điện như thế là để đánh tiếng dò đường.
Nhưng Sở Di thật sự không nghĩ đến chuyện đó.
Sau câu hỏi của Bạch Nhụy, vẻ mặt ngây ngốc của nàng cũng đã nói lên câu trả lời.
Bạch Nhụy kinh ngạc đến mức phải hít nhẹ một hơi lạnh, trên dưới dò xét nàng vài lần, rồi quay lưng tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa lầm bầm khó hiểu: “Thật là một quái nhân.”
Không chỉ là một quái nhân, mà lại, e rằng còn là một người ngu?
Thái tử bận rộn chính sự, cho dù ở với Thái Tử Phi không hợp, hơn một năm qua cũng chỉ có mỗi Từ trắc phi nổi lên. Những người khác, đừng nói thϊếp hầu phía bắc, ngay cả hai vị Bảo Lâm còn lại cũng năm này tháng nọ không gặp được mặt Thái tử.
Hiện nay ai còn muốn ngóc đầu lên, chỉ có thể cầu Thái Tử Phi hoặc Từ trắc phi tiến cử.
Nhưng hai người đều không phải người thích chia sẻ ân sủng, Thái Tử Phi càng luôn theo dõi chặt chẽ mấy người ở phía bắc kia, hận không thể để các nàng cả đời đều ở yên đó đừng đi ra mới tốt.
Trong tình cảnh này, việc Thái tử phi chịu để Sở Di đến Nghi Xuân Điện cầu xin hẳn cũng có dụng ý riêng. Có lẽ vì Sở Di quá xinh đẹp, cũng có thể vì nàng mang xuất thân tướng môn. Thái tử phi vừa không muốn nàng được Thái tử sủng ái, lại vừa hy vọng rằng nếu điều đó thật sự xảy ra, thì ít ra Sở Di vẫn thuộc về phe mình, chứ không phải nghiêng sang phía Từ trắc phi.
Bạch Nhụy vốn là người theo Thái tử phi từ nhà mẹ đẻ vào cung, hầu hạ nhiều năm nên tự tin rằng mình hiểu rõ ý chủ. Thế nhưng nàng hoàn toàn không ngờ, cái “bậc thang” mà nàng thay Thái tử phi đưa ra, lại khiến vị Sở thị kia lộ vẻ ngạc nhiên — trông như thể hoàn toàn không hề nghĩ đến theo hướng đó.
Bạch Nhụy thật sự bị Sở Di làm cho nghẹn lời. Trong lòng nàng không khỏi thầm kêu, người này rốt cuộc là ai chứ? Trong cả Đông cung, mấy ai có thể đối mặt nói chuyện trực tiếp với Thái tử phi? Vậy mà nàng ta lại dám đường hoàng chạy đến trước mặt Thái tử phi để “xin than”, và càng khó tin hơn là... thật sự chỉ để xin than thôi sao?