Chương 1.3

Nhưng sống như vậy thật sự rất mệt mỏi. Dù việc xé toang mặt nạ của người khác có thể khiến lòng thanh thản hơn là chơi trò mưu kế, nhưng suy cho cùng, cả hai đều khiến người ta hao tâm tổn trí như nhau.

Vì thế, Sở Di trở về phòng, ủ rũ suốt nửa ngày mới dần bình tâm lại. Đến sáng hôm sau, khi Vân Thi gõ cửa bước vào, nàng mới chịu mở miệng nói chuyện trở lại.

Hai người chào nhau bằng một chút lễ nghi đơn giản, rồi cùng nhau ngồi xuống sập La Hán. Trong phòng lạnh, Sở Di pha một chén trà hạnh nhân nóng hổi mời Vân Thi. Vân Thi dò xét sắc mặt nàng một hồi, ngập ngừng nói: “Sở tỷ tỷ, than sưởi của chúng ta... vẫn chưa có ai đưa tới!”

Sở Di ngồi xuống phía bàn bên kia: “Ta biết.”

Vân Thi im lặng, Sở Di lại tiếp lời: “Khoản chi tiêu này vốn do Lưu Thanh trực tiếp quản lý. Cả khu phía bắc có hơn ba mươi người, trừ bốn người chúng ta ra, đều nằm trong quyền hắn. Ta biết, hắn không dễ đối phó như Lưu thị đâu.”

Vân Thi khó hiểu: “Vậy lời tỷ tỷ nói hôm qua, chẳng phải là nói suông sao?”

“Không nói suông đâu.” Sở Di khoát tay: “Tiên lễ hậu binh, lời đó ta nói ra là để người khác nghe. Giờ ta hoàn toàn có thể báo chuyện này lên Thái tử phi. Đến khi Thái tử phi truy hỏi, cũng chẳng ai nói được rằng ta không cho hắn cơ hội.”

Lời này dọa Vân Thi đến tái mặt: “Tỷ... muốn đến chỗ Thái Tử Phi để tố cáo ư?!”

“Vì sao không?” Sở Di hỏi ngược lại: “Ta trên danh phận đã là người của Thái tử, chẳng lẽ không thuộc về Thái Tử Phi quản lý ư?”

“Nói thì nói như thế, nhưng...” Sắc mặt Vân Thi vẫn rất khó coi: “Tỷ không nhận ra Thái Tử Phi không muốn cho chúng ta tiến về phía trước ư?”

Sở Di gật đầu: “Ta nhận ra.”

Cái “phía trước” mà Vân Thi chỉ, là khu cung thất rộng lớn phía nam nơi các nàng ở, chiếm khoảng bốn phần năm tổng diện tích Đông cung. Bao gồm cả khu làm việc, đọc sách của Thái tử và khu hậu trạch nơi các phi tần có danh phận chính thức ở.

Những nơi đó, mấy người các nàng bình thường không được phép đến. Các nàng chỉ có thể hoạt động trong khu vực cánh bắc này, nơi Thái tử hoàn toàn không đặt chân tới. Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ là Thái Tử Phi không muốn các nàng gặp Thái tử mà thôi.

Nhưng đồng thời, Sở Di cũng nhận ra, Thái Tử Phi Triệu thị không muốn mang tiếng là bạc đãi hạ nhân.

Điểm này có thể thấy qua đủ thứ chuyện nhỏ trước đó. Sau khi các nàng vào Đông cung, đã trải qua hai tiết Trung thu và Trùng Dương, Thái Tử Phi đều cho Đại cung nữ bên cạnh đích thân mang quà bánh mùa tiết đến ban thưởng.

Sau Trung thu là sinh thần của Sở Di, Đại cung nữ lại đến một chuyến nữa, ban thưởng cho nàng một bộ trâm cài, còn giúp Thái Tử Phi nhắn lời: “Thái tử phi nói, nhà Sở nương tử gặp nạn, nhưng chuyện triều đình không trách được nương tử. Nương tử đã vào Đông cung, cứ an tâm sinh hoạt, nếu có gì cần, cứ cho người đến Nghi Xuân Điện bẩm báo một tiếng.”

Thực ra, lời đó phần lớn chỉ là nói cho có vẻ dễ nghe, nhưng cũng đủ để thấy rõ ý của Thái tử phi.

Sở Di nghĩ thầm, trong mắt Thái tử phi, chỉ cần các nàng không tìm cách tiếp cận hay quyến rũ Thái tử, thì nàng ta cũng sẵn lòng để mọi người sống yên ổn, nhờ đó giữ được danh tiếng là người hiền đức.

Nhưng nếu Sở Di cứ cam chịu bị bắt nạt, sống nhún nhường mãi, thì một khi chuyện đó bị lộ ra, trái lại còn khiến Thái tử phi mang tiếng là người bất công và mất thể diện.

Nhưng Vân Thi không nghĩ như vậy, muội ấy cẩn thận khuyên nàng: “Tỷ tỷ đừng làm vậy, Đông cung cũng thế, hay hậu cung của Hoàng thượng cũng thế, chuyện ngậm bồ hòn chịu đựng xưa nay không ít, nhưng chưa từng nghe qua ai lại thẳng thừng đi tố cáo như vậy.”

“Chưa từng như thế thì có nghĩa là đúng sao?” Sở Di hỏi lại, mượn lời của tiên sinh Lỗ Tấn để đáp ngược.

Vân Thi á khẩu không trả lời được, ngẩn người, rồi lại hỏi: “Vậy tỷ định làm thế nào?”

Sở Di đứng dậy đi thẳng ra ngoài: “Ta đi thẳng đến Nghi Xuân Điện đây.”