Sở Di đã sớm đoán được bà ta sẽ nói thế, liền cười nhạt, giọng lười biếng: “Ta nói là sợ ngươi vội, chẳng qua là muốn cho ngươi một đường lui để nhận lỗi. Chứ không phải để ngươi được nước làm tới mà định lừa gạt bọn ta.”
Lưu thị giật mình mạnh, ngập ngừng ngước mắt nhìn nàng.
Sở Di từ trên cao nhìn xuống cũng lạnh nhạt nhìn bà ta: “Ngươi và hai cung nữ dưới tay ngươi, là do Thái Tử Phi chỉ định may quần áo cho chúng ta. Ngươi ngược lại hay thật, chỉ lo nịnh bợ Từ trắc phi, đúng không? Chậc...”
Một tiếng tắc lưỡi, nàng khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú: “Người ta ai cũng muốn tiến cao, ngươi muốn dựa vào chỗ quyền thế cũng không sai. Nhưng Lưu cô cô à, làm người cũng nên chừa đường lui cho mình chứ? Ngươi cứ làm tốt việc của mình rồi hãy đi lấy lòng Trắc Phi, ta vốn cũng chẳng muốn quản ngươi. Nhưng giờ ngươi làm thế, bỏ mặc bọn ta hoàn toàn, vậy ngươi nói xem, ta tìm ngươi tính sổ là đúng, hay là phải ngồi chờ chết cóng ở Đông cung mới đúng?”
Lưu thị không dám lên tiếng, Sở Di à cười khẽ, tiếng nói chậm rãi càng thêm thong thả: “Hơn nữa, ngươi không sợ sao? Lỡ sau này trong bốn người chúng ta có người được sủng ái, đến lúc đó ngươi có hối hận cũng không kịp đâu.”
Điều này Sở Di thật sự không thể hiểu nổi. Con người ai chẳng muốn tìm chỗ tốt hơn, đó là chuyện bình thường, trong chốn quan trường cũng vậy thôi. Nhưng người này lại hoàn toàn không hiểu đạo lý “thêm một người bạn là thêm một con đường”. Chỉ vì muốn nịnh bợ một phía, mà sẵn sàng quay lưng, đối đầu với phía còn lại, thật ra, hoàn toàn không cần phải làm đến mức đó!
Lưu thị bị nàng nói đến hoàn toàn sợ hãi, miệng há hốc nhưng câm lặng không thốt nên lời.
Sở Di cũng cảm thấy mình nói đã gần đủ, lại nhấp một ngụm trà, rồi tổng kết: “Được rồi, những chuyện khác ta không nói nữa. Trước buổi trưa ngày mai, bốn người chúng ta mỗi người phải thấy được một bộ quần áo mùa đông. Số còn lại ngươi đưa đến cho chúng ta trong vòng mười ngày. Nếu có ăn bớt nguyên vật liệu, ngày sau chúng ta sẽ tìm ngươi tính sổ tiếp.”
Nói đoạn, nàng dừng lại, ánh mắt nhìn về phía đám người đang xem náo nhiệt ngoài cửa viện, âm lượng đề cao thêm vài phần: “Đương nhiên, chuyện chúng ta bị lạnh cũng không thể hoàn toàn trách ngươi. Việc cắt xén than sưởi, chúng ta cũng sẽ tính toán rõ ràng.”
Đám gười bên ngoài, mặc kệ có liên quan hay không, đều vô thức rùng mình. Sở Di khẽ nâng cằm, mang theo vài phần chán ghét khoát tay với Lưu thị: “Ngươi lui xuống đi.”
Lưu thị dập đầu với nàng, rụt rè cáo lui. Sở Di cũng không còn tâm trạng nán lại trong chính sảnh này, nàng đứng dậy đi thẳng về phòng, để lại ba người kia trong sảnh lớn mắt nhìn nhau, tiêu hóa màn lập uy vừa rồi.
Sở Di đúng là có vài phần chán ghét, nhưng không chỉ nhắm vào Lưu thị. Chủ yếu là vì nàng thấy chính mình quá thảm hại. Mấy năm qua, nàng đã trải qua biết bao biến cố: từ một tiểu thư con quan thừa tướng rơi xuống thành nữ nhi tội thần. Nàng không bị sung làm nô tỳ, nhưng lại phải lấy thân phận nô tỳ để được ban vào Đông cung làm thϊếp hầu.
Nhưng trên thực tế, nàng xuyên không đến Đại Ứng triều này mới sáu tháng.
Kịch bản này quả thực thê thảm đến mức nàng nghi ngờ mình có phải xuyên thành nhân vật phản diện hay pháo hôi không.
Sau này nàng cố gắng tỉnh táo lại một chút, cảm thấy dù thế nào đi nữa, cũng phải nỗ lực sống thật tốt.
Là thϊếp hầu của Thái tử, cách dễ dàng nhất để sống tốt có lẽ là tranh sủng, sống dưới cánh chim của Thái tử nhất định cơm áo không thiếu. Nếu lại giành được một danh phận chính thức, thì dù sau này thất sủng cũng không cần lo, có thể bị bắt nạt chút ít, nhưng từ ăn ở cho đến chi tiêu nhỏ nhất đều có người cung phụng.
Nhưng con đường này, Sở Di trong lòng rất rõ ràng rằng mình không thể đi.
Thứ nhất, nàng vốn không phải kiểu người giỏi đấu đá ngầm. Thứ hai, nàng cũng chẳng thể tranh giành tình cảm vì một kẻ mà mình không hề yêu thích.
Nếu nói đến chuyện nàng làm tốt nhất, thì đó chỉ có thể là “đối đầu thẳng mặt”, cách duy nhất để khiến người khác không dám ức hϊếp mình.
Giống như những gì nàng vừa làm với Lưu thị.
Không thể phủ nhận, cách làm này rất có hiệu quả, ngươi xem Lưu thị chẳng phải đã bị dọa sợ rồi sao?