Chương 4.1

Mùng ba tháng ba là Tết Thượng Tị, tuy nói là ngày lễ của các thiếu nữ chưa chồng, nhưng các nữ quyến trong cung đều nhân dịp này mà tụ tập vui vẻ một chút.

Bên Nghi Xuân điện, Thái tử phi sớm đã hạ chỉ, nói với mấy vị phi tần rằng nếu muốn gặp người nhà, có thể mời nữ quyến trong nhà vào cung ngồi chơi một lát, Vân Thi cũng được hưởng lây ân điển này.

Nhưng người nhà của Vân Thi không ở kinh thành mà tận Thục Trung, đến một chuyến quá xa, đường đi xóc nảy cũng mệt người. Nàng liền thưa rằng muốn mời Sở Di đến phòng bên cạnh ngồi chơi một chút, Thái tử phi cũng gật đầu đồng ý.

Thái tử phi còn ôn hòa nói với nàng: "Cùng ở trong Đông Cung cả, không cần câu nệ lễ tiết như vậy, ngươi lúc nào muốn gặp nàng, cứ tự mình gọi nàng tới là được."

Thế là đến ngày Tết Thượng Tị, Sở Di sớm đã rời giường, trang điểm xong xuôi liền chuẩn bị đi về phía trước.

Chu Minh, người vẫn luôn không vừa mắt nàng, định ngăn nàng ở cửa sân, liền bị nàng không chút khách khí chặn họng: "Thái tử phi đã gật đầu rồi, liên quan gì đến ngươi?"

Câu nói này khiến Chu Minh trố mắt nhìn.

Hắn vì chuyện Sở thị gây ra hại hắn bị điều đến đây mà không thoải mái, cũng được Thái tử dặn dò, phải ở đây "để mắt", đừng để nàng gây chuyện.

Nhưng, Thái tử cũng không nói rằng dù Thái tử phi gật đầu hắn cũng có thể cản.

Điều càng khiến Chu Minh không nói nên lời là sao Sở thị này lại thẳng thắn như vậy. Mấy ngày nay tuy hắn rõ ràng không ưa nàng, nhưng cũng chưa từng gây xung đột với nàng, trong tình huống này, đa số cung nhân đều sẽ muốn giữ vẻ hòa bình giả tạo.

Nàng thì hay rồi, mở miệng chính là “liên quan gì đến ngươi”, Chu Minh không hề có chút chuẩn bị tâm lý nào.

Đợi hắn hoàn hồn, người ta sớm đã nghênh ngang đi qua trước mắt hắn, dáng vẻ vô cùng hiên ngang lẫm liệt, không hề có chút chột dạ khϊếp đảm nào.

Chu Minh không cam lòng lườm theo bóng lưng nàng, trong lòng tự nhủ đây thật đúng là một kẻ cứng đầu.

Nửa khắc sau, Sở Di từ cửa hông tiến vào viện của Thái tử phi, lại được tiểu hoạn quan dẫn đường, đi đến nơi ở của Vân Thi.

Vân Thi mời nàng đến, Sở Di rất vui, bởi vì nàng từng nghĩ, Vân Thi có thể sau khi được sủng ái sẽ quên mất nàng, hoặc có ý muốn phân rõ giới hạn cũng là chuyện có thể xảy ra, kiểu tình tiết này trong cung đấu thực sự rất phổ biến.

Thế nên lúc Sở Di bước vào phòng Vân Thi, nàng còn mỉm cười, không ngờ rằng, Vân Thi vừa nhìn thấy nàng, hốc mắt liền đỏ hoe.

"Sở tỷ tỷ!" Vân Thi nghẹn ngào chạy đến đón nàng, dáng vẻ vô cùng tủi thân. Sở Di thấy vậy, vội bảo tiểu hoạn quan dẫn đường lui ra, đóng cửa phòng lại hỏi Vân Thi: "Đây là làm sao thế? Sao lại khóc?"

Vân Thi lau nước mắt, kéo nàng đến bên giường ngồi xuống, nói: "Cũng không có gì... Chỉ là ta trong lòng thấy bức bối quá, muốn nói chuyện với tỷ tỷ một chút."

Sao nữa đây?

Sở Di hỏi ra mới biết, dạo này Vân Thi sống cũng không hề như ý. Chủ yếu là, nàng có thể cảm nhận rõ ràng Thái tử thực ra không thích mình, điều này khiến nàng đứng ngồi không yên.

Vân Thi còn nói, Thái tử phi hình như cũng không thích nàng. Mặc dù Thái tử phi đối xử với nàng không tệ, không để nàng phải chịu bất kỳ ấm ức nào, nhưng cái cảm giác ghét bỏ như có như không đó nàng luôn cảm nhận được.

"Ta nghe các cung nhân lén nói, Thái tử phi gọi ta đến phụng dưỡng Thái tử là vì không muốn Thái tử đến chỗ Từ trắc phi..." Vân Thi khóc nói.

Sở Di nghe vậy liền tròn mắt. Nàng vạn lần không ngờ tới, Thái tử phi mang thai lại đưa Vân Thi đến, lại là để nàng cùng Từ trắc phi tranh sủng!

Nàng lập tức cảm nhận được sự khác biệt to lớn trong tư duy của người xưa và nay.

Nhưng lúc này cảm khái khác biệt xưa nay cũng vô dụng, Vân Thi đang ở trong hoàn cảnh hoảng sợ bối rối, nàng hoàn toàn có thể hiểu được. Thái tử và Thái tử phi đều không thích nàng, sau khi Thái tử phi bình an sinh nở, ai biết nàng có bị vứt bỏ như giày rách, rồi bị lãng quên hoàn toàn hay không?

Thϊếp hầu không có cơ hội được sủng ái và thϊếp hầu từng được sủng ái rồi lại bị vứt bỏ không rõ lý do là hai khái niệm khác nhau. Người trước phần lớn chỉ khiến người ta cảm thấy đáng thương, người sau lại thường biến thành trò cười.

Sở Di lo thay cho nàng, nhưng nhất thời cũng không biết làm thế nào để giúp.

Nhưng, Vân Thi cứ sống trong sợ hãi thế này không được, muốn cầu thắng trong hiểm nguy, trước tiên phải bình tĩnh, tỉnh táo.

Sở Di liền sắp xếp lại suy nghĩ, khuyên nàng: "Ta cảm thấy muội không thể oán hận Thái tử phi, muội phải đối tốt với người, tranh thủ để người cho muội một danh phận. Nếu thật sự phải oán một người mới khiến muội trong lòng thoải mái, vậy muội cứ oán Thái tử đi!"

Sở Di cảm thấy, vấn đề giữa Vân Thi và Thái tử là vấn đề tình cảm, mà tình cảm thì không thể cưỡng cầu. Hơn nữa, đường đường là Thái tử, sau này chắc chắn thê thϊếp thành đàn, Vân Thi dù có tạm thời ôm được cái đùi này, thì cái đùi đó có thể cho nàng ôm bao lâu cũng là một vấn đề.

Nhưng giữa nàng và Thái tử phi thì đơn giản hơn nhiều, nhất là khi Thái tử phi cũng biết Thái tử không thích Vân Thi, các nàng không có quan hệ tình địch, có thể trực tiếp hiểu thành quan hệ cấp trên cấp dưới.

Quan hệ cấp trên cấp dưới thì dễ xử lý hơn nhiều. Làm tốt việc mình nên làm, lại ngoan ngoãn, thông minh, lanh lợi một chút, để lại ấn tượng tốt cho Thái tử phi.

Bản thân Thái tử phi cũng không phải người cay nghiệt, đợi đến khi sinh nở xong, nếu Vân Thi muốn cầu một vị trí để sống an ổn qua ngày, Sở Di cảm thấy Thái tử phi sẽ không đến mức không cho.

Vân Thi lại bị suy nghĩ của nàng làm cho có chút mông lung, nàng kinh ngạc nhìn Sở Di, chần chừ nói: "Nhưng tỷ tỷ, trong Đông Cung, cuối cùng vẫn là Thái tử điện hạ làm chủ mà..."

Trong tẩm điện của Nghi Xuân điện, hai phu thê trầm mặc dùng bữa sáng, Thẩm Tích nhận ra Triệu Cẩn Nguyệt nhiều lần muốn nói lại thôi, lúc sắp đi, cuối cùng có chút không đành lòng.

Hắn nhẹ nhàng nói: "Lát nữa ta sẽ qua xem Vân Thi một chút. Nàng cứ yên tâm dưỡng thai, có chuyện gì cứ kịp thời sai người báo cho ta một tiếng."

Triệu Cẩn Nguyệt lập tức tươi cười, Thẩm Tích có chút bất đắc dĩ.

Hắn thật sự không thích Vân Thi, cũng không phải Vân Thi làm sai điều gì, chỉ là nàng quá nhát gan, sách cũng không đọc qua mấy quyển, hắn và Vân Thi thực sự không có gì để nói.

Nhưng hắn nếu không đi gặp Vân Thi, Thái tử phi lại không yên lòng. Trong lòng hắn ít nhiều biết Thái tử phi kiêng kỵ Từ trắc phi, mấy ngày trước liền thẳng thắn nói: "Con cái là quan trọng nhất. Nàng không vui khi ta gặp Từ thị, ta sẽ không đi."

Nhưng Thái tử phi vẫn không yên lòng, một bên thì dịu dàng nói mình không có không vui khi hắn đi gặp Từ thị, một bên lại tìm mọi cách muốn Vân Thi phụng dưỡng hắn.

Thẩm Tích bị làm cho có chút bực mình, hắn rất muốn hỏi Thái tử phi một câu, nàng làm vậy không mệt sao?

Hơn nữa hắn đã hứa không đi gặp Trắc phi, nàng còn cứng rắn muốn nhét cho hắn một Vân Thi là có ý gì? Trong lòng nàng, hắn là một tên sắc quỷ đói sao?

Trong mấy ngày nay, hai câu chất vấn này đã vọt đến bên miệng hắn nhiều lần, đều bị hắn nuốt trở vào.

Nàng đang mang con của hắn, nàng đang mang con của hắn, nàng đang mang con của hắn.

Thẩm Tích cố gắng tự nhủ với mình câu nói này.