Chương 1.1

“Mau lên, mau lên! Mấy thứ đó... phải mạnh tay vào!”

Một buổi sáng tinh mơ, khu sân phía bắc vắng vẻ của Đông cung bỗng trở nên rộn ràng. Công việc của các thái giám, cung nhân tạp dịch không quá gấp gáp nên ai nấy đều tò mò muốn biết rốt cuộc có chuyện gì, nhao nhao kéo nhau đến viện nhỏ phía đông bắc.

Ngôi nhà ấy là nơi ở của bốn vị thϊếp hầu của Thái tử.

Tuy nói thϊếp hầu không có danh phận chính thức, trong Đông Cung họ nửa chủ nửa tớ, thậm chí đến giờ vẫn chưa được diện kiến Thái tử điện hạ, nhưng dù sao trên danh nghĩa họ đã là người của Thái tử. Bởi vậy, tiểu viện kia được xem là một nơi khá tươm tất trong số những khu ở của cung nhân cánh bắc.

Mọi người tụ tập trước cửa sân, ánh mắt xuyên qua khoảng sân nhỏ hẹp, lờ mờ thấy Lưu cô cô bị dội cho ướt như chuột lột, đang quỳ rạp chật vật trong chính sảnh. Bốn vị thϊếp hầu đều có mặt, ba người phân ngồi hai bên, còn ngồi ở vị trí chủ tọa chính là vị họ Sở kia. Nói lời dễ nghe thì là thiên kim của cố thừa tướng, nói lời khó nghe chút thì là nữ nhi của tội thần.

Nhưng những lời khó nghe đó chẳng có ích gì, bởi vì tất cả mọi người đều không thể phủ nhận vị Sở thị mười sáu tuổi này, là một đại mỹ nhân.

Trong sách vở liên quan đến mỹ nhân xưa nay có rất nhiều mỹ từ, nào là khuynh quốc khuynh thành, nào là dung mạo như tiên nữ, nhưng phần lớn cung nhân không được đọc nhiều, nhất thời không nghĩ ra được những từ đó. Họ chỉ cảm thấy vừa nhìn thấy Sở thị, bốn phía đều như sáng bừng lên.

“Người có thể khiến kẻ khác ai nấy đều mắt sáng rỡ lên, thì đó chính là mỹ nhân thật sự!” Các cung nhân đã bàn tán như vậy từ khi nàng được ban thưởng vào Đông cung.

Bình thường, sẽ có người thêm vào một câu: “Đáng tiếc lại chẳng thấy được mặt Thái tử điện hạ.”

Sở Di ngước mắt nhìn ra bên ngoài, cũng không sợ bọn họ nhìn.

Dù sao, kẻ đang mất mặt lúc này đâu phải nàng!

Thời gian quay ngược lại một lát trước đó, nàng nhét bạc cho một tiểu thái giám, bảo hắn đi mời Lưu cô cô chăm sóc khuê phòng đến, sau đó liền móc một thùng nước bẩn treo lơ lửng trên khung cửa phòng.

Ba vị khác đều sợ ngây người, Vân Thi gan nhỏ nhất ôm cánh tay nàng run lẩy bẩy, hỏi nàng liệu có quá đáng không.

Lúc ấy, Sở Di cười lạnh một tiếng, chống nạnh nói: “Chỉ nói miệng thì ta sao đấu lại người đã ở trong cung hơn hai mươi năm? Thôi thì cứ dùng hành động thực tế cho nhanh!”

Cứ như vậy, Lưu thị đẩy cửa bước vào, liền bị dội thẳng một xô nước bẩn vào mặt. Khí thế của bà ta dù mạnh đến đâu, lúc này cũng phải suy yếu đi nhiều. Sở Di ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, thản nhiên nói một tiếng “Quỳ xuống”, bà ta còn đang kinh hồn liền quỳ xuống ngay.

Đến giờ, bà ta cũng đã quỳ được một lúc, bên ngoài vừa vặn lại có người tụ tập vây xem, Sở Di thấy thời cơ vừa đẹp, bèn nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng mở lời: “Lưu cô cô à, chớ trách chúng ta giày vò người. Chúng ta đã đưa vải vóc may quần áo mùa đông cho người từ lúc chưa lập thu, chính là sợ người bận rộn không rảnh làm. Nhưng bây giờ đã lập đông rồi, mà chỗ người đến cả mảnh vải cũng chưa cắt, cố ý để mấy tỷ muội chúng ta chịu rét đúng không?”

“Không, không phải...” Lưu thị có chút lắp bắp, rồi lại trấn tĩnh lại, cố gắng nặn ra một nụ cười, người đầy nước bẩn: “Các vị nương tử bớt giận, bớt giận, trong đó có hiểu lầm. Nô tỳ quả thật là bận, loay hoay không thể phân thân, tuyệt không phải cố ý lạnh nhạt các vị.”