Chương 9

Mặc kệ là vô tình hay cố ý, Tịch Viễn cũng đã nói rõ một cách nhẹ nhàng rằng Ngũ cô nương của phủ Uy Viễn Hầu không những không chọc giận Tấn Vương, mà thậm chí còn giúp hắn một phen. Nghe vậy, mọi người mới thầm lau mồ hôi, quả là một phen hú vía. Đương nhiên, đối với chuyện mà Tịch Viễn nói là sẽ dâng sớ bẩm báo Thánh Thượng để ban thưởng cho phủ Uy Viễn Hầu vì có công dạy dỗ con gái, bọn họ không dám nhận công. Họ chỉ cần Tấn Vương không nổi hứng bất tử đi tìm bọn họ gây sự là đã may mắn lắm rồi.

Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc nói: “Tịch hộ vệ quá khen rồi. Con bé chỉ là một tiểu nha đầu, không dám nhận lời khen như vậy đâu. Hơn nữa, Vương gia đang thi hành công vụ, truy bắt đào phạm, con bé đã gặp thì ra tay giúp đỡ, đó cũng là chuyện đương nhiên, cớ gì lại phải phiền đến Vương gia đích thân hộ tống nó về…”

“Đương nhiên là xứng đáng!” Tấn Vương lên tiếng cắt ngang lời ông. “Tiểu thư quý phủ đã giúp bản vương một việc lớn. Hơn nữa, đồng bọn của đào phạm vẫn chưa bị quét sạch, nếu vì thế mà làm liên lụy đến người vô tội thì là lỗi của bản vương.”

Uy Viễn Hầu thầm cau mày. Mặc dù lời của Tấn Vương nghe có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng ông ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Tấn Vương xưa nay việc công bận rộn, làm gì có lòng tốt hộ tống một tiểu thư nhà huân quý vào kinh thành, lại còn phô trương thanh thế như vậy, rõ ràng là muốn làm cho mọi người đều biết. Rõ ràng là đang có ý đồ xấu xa gì đó, khiến lòng người không khỏi thấp thỏm không yên. Chỉ là, Tấn Vương xưa nay hành sự tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác, chưa từng thấy hắn làm việc tốt bao giờ, còn chuyện xấu thì lại làm không ít. Thế nên, đột nhiên nghe những lời này, không một ai tin rằng hắn có lòng tốt, chỉ sợ rằng trong đó còn có âm mưu quỷ kế gì khác.

Uy Viễn Hầu vừa ngẩng đầu nhìn về phía Tấn Vương, nhưng đã vội phải cúi gằm mặt xuống vì ánh mắt vừa sắc bén vừa tàn nhẫn của người kỵ sĩ trên lưng ngựa.

Bấy giờ, Tấn Vương chỉ khẽ giơ tay phất về phía sau, lập tức những phủ vệ đang hộ tống hai bên đoàn xe liền đồng loạt dạt ra. Thấy vậy, người xa phu cũng tinh ý đánh xe ngựa nép vào một bên đường.

Việc được Tấn Vương đích thân dẫn phủ vệ hộ tống về kinh, nếu gạt đi những lời đồn không hay về hắn, thì quả thực là một chuyện vô cùng vẻ vang. Do đó, Uy Viễn Hầu trong lòng không khỏi có chút đắc ý, vội vàng nói với người trong xe: “Ngũ nha đầu, còn không mau xuống xe tạ ơn Vương gia.” Tuy rằng hành động này của Tấn Vương có phần thừa thãi, nhưng một khi hắn đã có lòng, bọn họ cũng chỉ đành thuận theo mà cảm tạ.

“Vâng, thưa Đại bá phụ.”