Ngoài mặt thì tươi cười, nhưng trong lòng ông biết rõ không biết bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo từ trong bóng tối. Thế nên, ông không khỏi có chút lo lắng cho đứa cháu gái đang ở trong xe. Tuy chưa rõ ngọn ngành ra sao, nhưng nhìn thái độ của Tấn Vương lúc này, ông lại sợ rằng cháu gái mình đã vô cớ chọc phải Tấn Vương. Việc này không chỉ tổn hại đến danh tiếng của con bé, mà sau này cũng khó tìm được một mối hôn sự tốt. Điều này khiến ông cảm thấy vô cùng hổ thẹn với huynh đệ mình. Giá như biết trước, ông đã sớm phái người đi đón con bé về, thì đã không đến nỗi chạm mặt Tấn Vương mà sinh ra cơ sự thế này.
“Không sao, là do bản vương đã làm liên lụy đến nàng.” Tấn Vương thản nhiên nói, giọng điệu trầm thấp.
Uy Viễn Hầu và mọi người đều tỏ vẻ không hiểu.
Lúc này, đội trưởng thị vệ của Tấn Vương phủ là Tịch Viễn bèn cười, tiến lên giải thích tình hình. Hắn có một gương mặt trẻ con, khi cười hai má liền lúm đồng tiền, trông rất đáng yêu. Tịch Viễn xoay người xuống ngựa, tư thế mạnh mẽ như rồng, trông vô cùng đẹp mắt.
Tịch Viễn chắp tay hành lễ với Uy Viễn Hầu rồi nói: “Khi ấy, Vương gia đang truy bắt đào phạm, không ngờ tên đào phạm đó có đồng bọn trợ giúp nên đã ranh ma trốn thoát, xông vào một dịch trạm. Đúng lúc đó, tiểu thư quý phủ đi ngang qua, đã ra tay giúp một phen, bắt được tên tội phạm. Nếu không có tiểu thư quý phủ cao thượng ra tay tương trợ, chúng thuộc hạ đã không thể bắt được tội phạm dễ dàng như vậy. Tiểu thư quý phủ quả không hổ danh là hổ nữ của nhà tướng, rất có phong thái của tổ tiên…”
Nghe Tịch Viễn thao thao bất tuyệt ca ngợi cô nương nhà mình, trong lòng đám người Uy Viễn Hầu vừa dở khóc dở cười lại vừa có chút ấm ức. Bọn họ thầm nghĩ, những chiến tích oai hùng của Cẩm nha đầu thì không cần phải kể lại nữa đâu, bọn họ đều biết tỏng con bé này đã bị cha mình nuôi dưỡng như một thằng con trai rồi. Chuyện này cũng khiến họ vô cùng đau đầu, chỉ hận không thể giấu nhẹm hết những chiến tích của con bé đi. Vốn dĩ, họ cứ nghĩ con bé đã xa kinh thành mấy năm, người trong kinh chắc cũng đã quên đi những chuyện hung hãn mà nàng từng làm, có thể tìm cho nàng một mối hôn sự tốt rồi. Ấy vậy mà, qua cái miệng ba hoa của ngươi, chẳng phải là khiến cho tất cả mọi người trong kinh thành đều nhớ lại những chuyện hung hãn trước đây của nàng hay sao? Thế thì còn tìm chồng cho nàng thế nào được nữa? Các người là cố tình đúng không?