Chương 7

Ánh hoàng hôn rực rỡ như vàng ròng, chiếu nghiêng trên con đường lát đá, kéo những chiếc bóng xung quanh dài ra một cách kỳ dị. Từ xa, người ta đã có thể trông thấy phủ binh của Tấn Vương phủ đang cưỡi trên những con tuấn mã cao lớn. Họ đều là những nam tử trẻ tuổi có thân hình cường tráng, mặc trang phục thống nhất là áo bào đen viền đỏ, trước ngực thêu một chữ “Tấn” bằng lối chữ triện màu đỏ. Ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm nghị, chia thành hai hàng trái phải. Đi giữa họ chính là đoàn xe của Ngũ cô nương nhà Uy Viễn Hầu phủ, trông quả thực giống hệt như những đoàn áp giải phạm nhân trước đây của Tấn Vương.

Cỗ xe ngựa đi đầu có thùng xe lớn hơn, thành xe màu đỏ sẫm, ẩn hiện những đường vân như hổ phách, trông vừa quý giá lại vừa thanh kỳ. Đó chính là cỗ xe mà ái nữ của Trấn Bắc tướng quân vẫn thường ngồi. Rèm cửa sổ xe được che kín mít, bên trong không một tiếng động, không biết người trong xe đang mang tâm trạng gì khi bị phủ binh của Tấn Vương phủ áp giải vào kinh một cách phô trương như vậy. Suốt dọc đường, ai trông thấy cũng đều lặng ngắt như tờ, trong lòng thầm thương xót cho cô nương này.

Cả đoàn xe cứ thế im lặng tiến về phía trước.

Dẫn đầu đoàn xe ngựa là một kỵ sĩ mặc đồ đen viền bạc. Người này lưng đeo trường kiếm, thân hình cao ráo, mày ngài mắt phượng. Hắn uy nghi ngồi trên lưng con tuấn mã cao lớn, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng. Chỉ nhìn qua phong thái, dáng vẻ, cũng đủ thấy đây là một nhân vật tuấn mỹ, cao ráo hiếm có. Thế nhưng, khi nhìn kỹ lại, trong đôi mắt người ấy lại sâu thẳm, ẩn giấu sự tàn nhẫn, lạnh lùng vô tận, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.

Đoàn xe dừng lại trước phủ Uy Viễn Hầu.

Mấy vị lão gia của phủ Uy Viễn Hầu trong lòng không khỏi thầm nghĩ, không biết Tấn Vương đang giở trò gì. Nếu thật sự là Cẩm nha đầu đã đắc tội với hắn, thì cứ việc áp giải con bé đến thẳng Đại Lý Tự hoặc Hình Bộ là được rồi, cớ sao lại phải dùng cái tư thế áp giải phạm nhân thế này mà đưa về?

Uy Viễn Hầu bèn dẫn các huynh đệ của mình tiến lên bái kiến, gượng cười nói: “Không ngờ Tấn Vương hôm nay lại giá lâm, chúng thần có điều thất lễ không ra đón từ xa. Cháu gái của thần đã gây phiền phức cho Tấn Vương rồi, xin ngài niệm tình nó tuổi còn nhỏ, lại lớn lên ở biên cương từ bé, không biết lễ nghĩa, mà đừng chấp nhặt với nó.”

Bất kể có lỗi hay không, cứ phải tỏ thái độ trước đã.