Lão phu nhân thở dài, nói tiếp: “Hồi trước Tết, lão tứ có viết thư nói rằng Cẩm nha đầu đã lớn, nên tính chuyện hôn sự, kẻo ở biên cương lâu ngày lại lỡ mất tuổi xuân. Lần này nó quyết tâm cho Cẩm nha đầu về kinh cũng là vì chuyện này, nhờ các con với tư cách là huynh tẩu để tâm một chút, tìm cho nó một mối hôn sự tốt, cũng không uổng công nó vất vả ở biên cương. Con gái Lý gia chúng ta tất nhiên là cao quý, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện thế này, nếu tin đồn lan ra ngoài, e rằng sẽ chẳng ai dám đối đầu với Tấn Vương. Chuyện hôn sự của Cẩm nha đầu xem ra cũng đáng lo ngại rồi.”
Nghe xong, tất cả mọi người đều chau mày.
Uy Viễn Hầu phu nhân liền tiếp lời, kín đáo nói: "Chỉ sợ mấy người mà chúng ta chọn sẵn cho Cẩm nha đầu trước đây cũng không còn phù hợp nữa rồi." Nói rồi, bà ta kín đáo liếc nhìn vẻ mặt bình thản của lão thái thái, bởi có lẽ các vị lão gia đây vẫn chưa biết rằng, trong lòng lão thái thái vốn không mấy yêu quý đứa cháu gái này, cho dù nàng là con gái ruột của người con trai út mà bà cụ thương yêu nhất.
Uy Viễn Hầu, nhị lão gia và tứ lão gia vốn là huynh đệ ruột thịt. Dù sao họ cũng thương người đệ đệ nhỏ nhất quanh năm đóng quân ở biên ải, nên không nỡ để đứa con duy nhất của ông phải chịu khổ, thế nên họ lần lượt lên tiếng: “Dù thế nào đi nữa, Cẩm nha đầu vẫn là một đứa trẻ ngoan, con bé rất hiếu thảo. Huống hồ tứ đệ lại không có ở đây, chúng ta phải quan tâm lo liệu cho con bé nhiều hơn một chút.”
Sau đó, Uy Viễn Hầu lại nói với phu nhân của mình: “Chuyện này phiền phu nhân quan tâm nhiều hơn. Đợi Minh Cẩm trở về, hãy đưa con bé đi lại thăm hỏi nhiều nơi.”
Uy Viễn Hầu phu nhân dĩ nhiên là đồng ý.
“Ôi, cho dù tiếng tăm của Tấn Vương có tệ đến đâu, chắc ngài ấy cũng không đến mức đi làm khó một tiểu cô nương chứ nhỉ?” Nhị lão gia có phần lạc quan nói.
Lời của Nhị lão gia vừa dứt, tất cả mọi người đều không nhịn được mà liếc nhìn ông ta một cái, thầm nghĩ sao lại có người ngây thơ đến mức khờ khạo như vậy chứ? Cả thiên hạ này ai mà không biết Tấn Vương là người thế nào. Ngay cả đương kim Thánh thượng lúc tức giận cũng từng chỉ vào mặt hắn mà mắng rằng “gian tà thành tính, tàn bạo độc ác”. Đến người làm cha còn nói như vậy, thì bảo những người ngoài như họ, những người thậm chí đã từng chứng kiến thủ đoạn của hắn, làm sao có thể yên tâm cho được hả?