Chương 2

Uy Viễn Hầu phu nhân mỉm cười lắng nghe. Đợi các cô nương mỗi người một câu nói cho xong chuyện, bà ta mới lên tiếng: “Được rồi, các con cũng nên về thôi, đừng làm phiền tổ mẫu nghỉ ngơi.”

Lão phu nhân trách khéo: “Đuổi chúng nó đi làm gì? Tỷ muội chúng nó nói chuyện vui vẻ, ta cứ nhìn thấy chúng nó là trong lòng lại vui sướиɠ. Đặc biệt là Nghi nha đầu, cái miệng con bé thật là lanh lợi. Nghe nói hôm qua nó còn học tiếng con vẹt trong phủ Trưởng công chúa, đến nỗi con vẹt cũng bị nó trêu cho líu cả lưỡi.”

Nghi nha đầu chính là cô nương áo xanh ngồi cạnh Lão phu nhân. Nàng ta tên là Lý Minh Nghi, là đích nữ của đại phòng phủ Uy Viễn Hầu, xếp hàng thứ bảy trong phủ. Nàng ta có dung mạo đoan trang, tính tình hoạt bát, nên rất được lão phu nhân yêu mến.

“Con khỉ con này, chỉ được cái miệng lanh thôi, đến con vẹt mà cũng không tha. Coi chừng Trưởng công chúa nổi giận, bắt con đền cho người một con vẹt khác đấy.” Uy Viễn Hầu phu nhân cười nói.

Lý Minh Nghi bĩu môi, vội thanh minh: “Trưởng công chúa đâu có giận ạ, người còn vui lắm.” Sau đó, nàng ta lại tíu tít kể về phản ứng của Trưởng công chúa lúc đó. Mấy tỷ muội khác cũng đứng bên cạnh nói chen vào. Tuy nhiên, so với sự hoạt bát không chút gò bó của Lý Minh Nghi, các cô nương còn lại dù cũng cười vui vẻ nhưng vẫn có phần giữ kẽ hơn.

Nói chuyện thêm một lúc, các cô nương phủ Uy Viễn Hầu liền biết ý đứng dậy cáo từ. Đám nha hoàn, ma ma trong thiên sảnh cũng rất biết điều mà lui ra ngoài, chỉ còn lại Trừ ma ma là tâm phúc của Lão phu nhân ở bên hầu hạ.

Trừ ma ma đổi cho Lão phu nhân một chén trà mới, rồi lùi sang một bên đứng chờ.

Lúc này, Uy Viễn Hầu phu nhân mới ngồi xuống chiếc ghế đôn trước giường sưởi của Lão phu nhân, sốt sắng nói: “Thưa mẹ, Trần An vừa nhận được tin, nói rằng đoàn xe của Cẩm nha đầu đã xảy ra va chạm với Tấn Vương ở dịch trạm ngoài thành.”

Ánh mắt vốn còn đang tươi cười của lão phu nhân bỗng trở nên sắc lẹm. Bà cụ hít một hơi khí lạnh, kinh hãi nói: “Va chạm với Tấn Vương ư? Sao lại thế được? Sao lại có thể dính dáng đến Tấn Vương chứ?”

Uy Viễn Hầu phu nhân cũng chau mày ủ dột, than thở: “Trần An nói rằng tình hình lúc đó rất hỗn loạn, người về báo tin cũng không rõ ngọn ngành. Nghe nói bên đó bây giờ vẫn đang rối như tơ vò. Con chỉ lo, nếu là do Tấn Vương sơ suất gây ra thì còn đỡ, nhược bằng là người của Cẩm nha đầu gây chuyện, vô ý mạo phạm đến Tấn Vương, thì e là...”