Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Thê Không Dễ Làm

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cũng không trách họ lại nhạy cảm với hai chữ "tự cứu" đến vậy. Nhớ lại hồi cô nương này mới tám tuổi, trong một lần cùng một đám tiểu thư nhà quyền quý đi du xuân, chẳng may gặp phải mấy con lợn rừng đang chạy loạn. Lúc đó, thị vệ lại ở xa, mấy vị tiểu thư khác đều sợ đến hoa dung thất sắc, la hét thất thanh, run lẩy bẩy tìm người bảo vệ. Vậy mà riêng cô nhóc trời đánh này lại thoăn thoắt trèo lên cây bẻ một cành cây, rồi vung mấy đường đã đuổi được lũ lợn rừng đi, vừa đánh vừa lui, che chở cho đám tiểu thư yếu đuối, yểu điệu kia, trông anh dũng biết bao.

Nàng thì anh dũng thật đấy, nhưng hình tượng hung hãn, dữ dằn đó cũng từ đây mà khắc sâu vào lòng người. Đến cả những vị công tử văn nhã chốn kinh thành cũng bị nàng dọa cho ngã dúi dụi xuống đất, mặt mày đẹp đẽ cũng phải biến sắc. Nể mặt uy thế của phủ Uy Viễn Hầu, lại thêm tình hình lúc đó quả thực khẩn cấp, nên không ai dám lấy chuyện này ra trêu chọc nàng, thậm chí còn rất cảm kích hành động nghĩa hiệp của nàng lúc đó. Thế nhưng, trời đất ơi, hung hãn đến mức này thì còn nhà ai dám cưới một cô nương như vậy về làm dâu nữa chứ? Thật chỉ lo nàng không gả đi được mà thôi.

Chuyện này sau khi lan truyền, ngay cả Thánh Thượng cũng khen ngợi lòng dũng cảm của nàng. Hoàng hậu nương nương còn cho gọi nàng vào cung ban thưởng một phen, rồi cười hỏi lúc đó nàng có sợ không. Ai ngờ, cô bé tám tuổi chẳng hề biết ngượng ngùng, đáp rằng: "Tự cứu mình thôi ạ, nếu không tự cứu thì tất cả chúng ta đều bị lợn húc cho rồi."

Có thể tưởng tượng được, câu trả lời này "bá đạo" đến mức nào, đến nỗi mấy vị phi tần đang uống trà lúc đó đều phun hết cả ra! Phu nhân Uy Viễn Hầu, người chịu trách nhiệm dẫn nàng vào cung, khi nghe câu trả lời thật thà đến mức đó của nàng, suýt chút nữa thì không thở nổi, trong lòng chỉ thầm nghĩ cô nương này đúng là hết thuốc chữa rồi. Ai cần con tự cứu chứ, lẽ ra lúc đó con nên giống như các tỷ muội của mình, ngoan ngoãn co rúm lại một chỗ, chờ thị vệ đến bảo vệ, như vậy mới phù hợp với yêu cầu của người đời đối với một nữ tử.

Dĩ nhiên, đây chỉ là một chuyện nhỏ trong suốt mười bảy năm cuộc đời ngắn ngủi của vị cô nương nào đó mà thôi. Ngoài ra, những hành động "hung hãn" của nàng từ nhỏ đến lớn quả thực nhiều không đếm xuể. Lúc nhỏ hung hãn như vậy, người ta còn có thể thông cảm vì nàng còn nhỏ tuổi, cho dù mỗi lần trả lời đều khiến người nghe phải phì cười, thì cũng có thể nói là "đồng ngôn vô kỵ" (lời trẻ con không cần chấp). Nhưng bây giờ, vẫn còn hung hãn như thế là cớ làm sao? Và kẻ đầu sỏ đã nuôi dạy nàng thành ra "hung hãn" như vậy, không ai khác, chính là cha của nàng.

"Hai vị bá phụ cứ yên tâm, A Bảo tự biết chừng mực. Ngoài việc đánh gãy chân tên khâm phạm đó ra, con cũng không làm gì quá đáng cả. Chắc hẳn Tấn Vương là người biết phải trái, sẽ không để bụng chuyện này đâu ạ."

"..."
« Chương TrướcChương Tiếp »