- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Độc Thê Không Dễ Làm
- Chương 17
Độc Thê Không Dễ Làm
Chương 17
Uy Viễn Hầu vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, mỉm cười nhìn đứa cháu gái đã lớn thành một thiếu nữ, rồi ân cần hỏi han vài chuyện thường ngày. Chẳng hạn như sức khỏe của cha A Bảo thế nào rồi, vết thương đã lành chưa, chiến sự ở biên ải có bận rộn không, có giữ gìn sức khỏe không. A Bảo cứ theo sự thật mà trả lời từng câu một, không quản là chuyện tốt hay chuyện xấu đều kể hết.
Trong lòng A Bảo nghĩ, cha của mình vì cả cái đại gia tộc này mà trấn thủ biên cương, lập nên bao quân công, lại còn được vua sắc phong làm Trấn Bắc tướng quân, mang lại vinh quang cho phủ Uy Viễn Hầu. Nếu như người trong nhà không biết phấn đấu, không thấu hiểu sự vất vả của ông, mà chỉ coi đó là chuyện hiển nhiên, thì nàng tuyệt đối không chấp nhận. Ai thân cũng không bằng cha mình thân!
Sau đó đến lượt Nhị lão gia. Những lời hỏi thăm của ông so với huynh trưởng nhà mình thì chi tiết và ấm áp hơn nhiều. Qua đó cũng có thể thấy Nhị lão gia là một người đàn ông khá tinh tế. Ngoài việc hỏi thăm tình hình công việc và sức khỏe của tứ đệ, ông còn quan tâm đến cả tình hình sức khỏe, sinh hoạt và học tập của A Bảo. Cứ một hỏi một đáp như vậy, cũng đã trôi qua gần nửa canh giờ.
Sau khi hàn huyên chuyện cũ xong, bọn họ bắt đầu đi vào vấn đề chính.
"Minh Cẩm, con kể cho chúng ta nghe chuyện hôm nay đi, sao lại đυ.ng phải cái vị sát tinh Tấn Vương đó chứ? Con không bị thương đấy chứ?" Nhị lão gia vẫn hỏi lại một câu, chỉ sợ lúc Tấn Vương truy bắt đào phạm đã không biết nặng nhẹ mà làm liên lụy đến cháu gái mình.
A Bảo cười đáp: "Con không bị thương, chỉ là va vào vai một cái thôi, không đáng ngại ạ." Nàng không nói rõ cú va chạm đó đã khiến bả vai bầm tím, rồi kể tiếp: "Hôm nay khi chúng con đến dịch trạm ngoài thành, vốn định bụng chỉ còn một canh giờ nữa là đến kinh thành, nên đã cho mọi người nghỉ chân uống ngụm nước. Ai ngờ lại không may gặp phải đào phạm. Tên đó muốn khống chế xe ngựa của chúng con để tẩu thoát. Lúc đó con đứng gần, suýt nữa bị hắn ta dùng dao uy hϊếp, bất đắc dĩ đành phải tự cứu mình thôi ạ."
Vừa nghe đến hai chữ "tự cứu", hai người đàn ông tuổi cộng lại đã gần trăm tuổi mà tim gan không khỏi run lên. Sắc mặt cả hai trở nên kỳ quái khi nhìn chiếc răng khểnh của tiểu cô nương đang lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn. Bọn họ chỉ cảm thấy ánh sáng ấy tựa như lưỡi dao sắc bén nhất, chỉ một giây sau thôi là có thể đâm vào tim họ, khiến máu tươi đầm đìa.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Độc Thê Không Dễ Làm
- Chương 17