Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Thê Không Dễ Làm

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhạn Hồi đau lòng thay cho tiểu thư nhà mình, nàng buồn bã quay mặt đi, cố chớp mắt để ngăn dòng lệ chực trào. Tiểu thư từ nhỏ đã mồ côi mẹ, phụ thân thì lại trấn giữ nơi biên ải xa xôi. Nàng được lão phu nhân nuôi nấng bên cạnh, thế nhưng lão phu nhân lại không mấy yêu thương, lúc nào cũng tỏ ra xa cách. Nếu không phải có Uy Viễn Hầu phu nhân xử sự công bằng, cùng với Nhị phu nhân cũng thường xuyên quan tâm hỏi han, thì một đứa trẻ không cha không mẹ như tiểu thư không biết sẽ bị đám nô tài xảo quyệt ức hϊếp đến mức nào. Cũng chính vì vậy mà đã rèn luyện nên tính cách độc lập tự chủ của tiểu thư.

Có lẽ vì quá độc lập, hoặc cũng có thể là vì muốn lão gia yên tâm, nên sau khi theo lão gia ra biên ải, để thích nghi với cuộc sống khắc nghiệt nơi đó, tiểu thư đã ra sức rèn luyện thân thể, lớn lên trong những lần vấp ngã và va chạm, chịu không biết bao nhiêu vết thương. So với các tiểu thư khác trong phủ Uy Viễn Hầu, cuộc sống của nàng không thể chỉ dùng một chữ "đáng thương" mà nói hết được.

A Bảo thấy lực trên vai đã không còn nữa, mới tò mò mở mắt ra. Khi thấy đôi mắt hoe hoe của Nhạn Hồi, nàng biết ngay cô nha đầu này lại bắt đầu đa sầu đa cảm, suy diễn linh tinh rồi. Nàng gãi gãi đầu, lên tiếng an ủi: "Ta thật sự không sao mà, cùng lắm là đau nhức hai ngày thôi. Ngoan nào, đừng khóc nữa, tiểu thư nhà em là ta đây còn chưa có chết đâu!"

"..."

Nhạn Hồi im lặng một lúc, rồi quay đầu lại với vẻ mặt đầy vạch đen, bao nhiêu cảm xúc bi thương ban nãy đều bay biến sạch.

A Bảo liếc nhìn đồng hồ cát, dứt khoát nói: "Đêm đã khuya rồi, ta đi ngủ đây, các ngươi cũng ngủ sớm đi."

Nhạn Hồi cạn lời, trong khi đó, cô nha hoàn ngây ngô Nhạn Thanh lại nhắc nhở: "Thưa tiểu thư, bây giờ mới là giờ Tuất (bảy giờ tối), vẫn chưa đến giờ đi ngủ đâu ạ."

Bị nha hoàn nhà mình phá đám, A Bảo hơi bực dọc nói: "Ta ngủ sớm không được à?"

"Nhưng mà... không phải lúc trước người nói lát nữa có thể Hầu gia sẽ gọi người qua hỏi chuyện sao?"

Lời của Nhạn Thanh vừa dứt, liền có một ma ma thân cận bên cạnh Uy Viễn Hầu đi tới. Bà ta hành lễ với nàng rồi nói rõ ý định: "Làm phiền Ngũ tiểu thư nghỉ ngơi rồi. Hầu gia hỏi nếu tiểu thư vẫn chưa ngủ, thì xin mời người đến thư phòng một chuyến ạ."

"Đây là việc nên làm."

A Bảo tự giác đứng dậy, để Nhạn Hồi và Nhạn Thanh giúp mình mặc lại y phục chỉnh tề, rồi cùng vị ma ma kia đến thư phòng của Uy Viễn Hầu.

Trong thư phòng của Uy Viễn Hầu, ngoài ông ra còn có cả Nhị lão gia Lý Kế Thường.

"A Bảo đến rồi à, ngồi đi con." Nhị lão gia cười tủm tỉm nói. Ông có tướng mạo tuấn tú nhã nhặn, cằm lại có chòm râu đẹp, trông hệt như một vị đại thúc phong lưu mỹ nam. Ngược lại, Uy Viễn Hầu lại có khuôn mặt chữ quốc, trông rất có uy nghiêm bẩm sinh, nghe nói là người giống với lão Uy Viễn Hầu đã qua đời nhất.

A Bảo tiến lên thỉnh an và hành lễ với hai người, sau đó mới ngồi xuống chiếc ghế đẩu mà nha hoàn trong thư phòng vừa mang tới. Đợi nàng ngồi yên, nha hoàn dâng trà lên rồi lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba thúc cháu bọn họ.
« Chương TrướcChương Tiếp »