Chương 13

Lão phu nhân nhận lấy chén trà sâm do nha hoàn dâng lên, nhấp một ngụm rồi mới hỏi: “Cẩm nha đầu và Tấn Vương đã chạm mặt nhau như thế nào? Lúc nãy nha đầu trở về bẩm báo cũng không rõ ràng.”

Uy Viễn Hầu đáp: “Chuyện này con cũng chưa kịp hỏi cho rõ. Vị Thường thị vệ bên cạnh Tấn Vương cũng nói rất mơ hồ, chỉ bảo là trong lúc họ đang truy bắt đào phạm, đoàn xe của Cẩm nha đầu đã tình cờ đi ngang qua dịch trạm nghỉ chân và giúp họ một tay. Do Tấn Vương sợ tên tội phạm đó vẫn còn đồng bọn, nên đã đích thân hộ tống Cẩm nha đầu vào thành.”

Bàn tay lão phu nhân siết chặt lại, bà hỏi tiếp: “Cẩm nha đầu giúp họ một tay ư? Giúp đỡ việc gì mà có thể khiến một Tấn Vương đường đường là vương gia phải đích thân hộ tống một tiểu nha đầu vào thành? Cẩm nha đầu nhà chúng ta thật là có thể diện quá nhỉ.” Câu cuối cùng của bà cụ mang đầy vẻ châm biếm.

Uy Viễn Hầu phỏng đoán: “Con e rằng không phải vì Cẩm nha đầu có thể diện, mà là nể mặt Tứ đệ thì đúng hơn. Tấn Vương tuy tiếng tăm không tốt, nhưng dẫu sao cũng là hoàng tử do Trung cung nuôi lớn, hắn nhất định có những tính toán của riêng mình.”

Im lặng một lúc, lão phu nhân mới nói: “Chuyện này vẫn nên hỏi rõ ngọn ngành thì hơn, cũng để tránh Cẩm nha đầu tuổi còn trẻ người non dạ, lỡ sơ suất điều gì.”

Uy Viễn Hầu dĩ nhiên vâng dạ.

Ở một diễn biến khác, A Bảo vừa đi vừa trò chuyện cùng Nhị bá mẫu, cuối cùng cũng đã đến Bảo Hàm Viện. Trong viện, hoa cỏ cây cối xanh um tươi tốt, những cây đào ở góc tường đang nở rộ khoe sắc. Bước vào trong là một căn phòng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, mọi đồ đạc bài trí đều mới tinh. Trong lư hương, một loại huân hương dịu nhẹ đang lan tỏa, và các nha hoàn đã bưng sẵn chậu nước ấm nóng sạch sẽ để chờ hầu hạ.

Nhị phu nhân nắm lấy tay A Bảo, trìu mến nói: “Về là tốt rồi, những ngày qua con đã vất vả nhiều. Con có biết không, con bé Minh Phượng cứ luôn miệng đòi chơi với con, cuối cùng cũng mong được con trở về rồi. Ở biên ải chắc là vất vả lắm phải không? Nhìn con xem, còn trầm lặng và gầy yếu hơn cả các tỷ muội trong nhà, thật khiến người ta đau lòng.”

A Bảo mím môi cười: “Con cũng rất nhớ Lục muội muội. Mấy năm không gặp rồi, chắc chắn Lục muội muội đã ra dáng một thiếu nữ lắm rồi, con cũng đang nóng lòng muốn được gặp lại muội ấy đây ạ.”