Chương 11

Uy Viễn Hầu hắng giọng một tiếng, nói: “Vào trong thôi. Cẩm nha đầu đã về rồi thì đến bái kiến tổ mẫu trước đi, kẻo bà lại mong.”

A Bảo nghe vậy, ngoan ngoãn đáp một tiếng “Vâng”, rồi với vẻ mặt bình thản, nàng cùng các vị thúc bá bước vào Uy Viễn Hầu phủ.

Khi đến Vinh An Đường, mấy vị phu nhân trong phủ sau khi nhận được tin cũng đã có mặt đông đủ, đang ngồi trò chuyện bên cạnh lão phu nhân. Các thiếu gia tiểu thư trong phủ tuy biết hôm nay A Bảo trở về, nhưng vì chuyện xảy ra trước đó, các bậc trưởng bối không muốn bọn trẻ phải lo lắng thêm nên không báo cho chúng, chỉ nhắn rằng đợi đến sáng mai khi thỉnh an sẽ gặp lại tỷ muội vừa về phủ.

Từ trước, đã có nha hoàn lanh lợi đi nghe ngóng chuyện ngoài cổng và sớm đã về bẩm báo với Lão phu nhân. Khi biết đó chỉ là một phen hú vía, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bây giờ mới có tâm trạng nói cười vui vẻ.

A Bảo đi vào theo sau mấy vị bá thú lần lượt bái kiến các vị trưởng bối, cuối cùng ngồi xuống chiếc đôn đặt trước giường sưởi, nép vào bên cạnh lão phu nhân. Lão phu nhân nắm tay cháu gái, thương xót vỗ về lưng nàng, luôn miệng nói: “Cuối cùng cũng về rồi. Cha con đúng là nhẫn tâm, bản thân không chịu về, lại còn để con gái phải theo nó chịu khổ ở biên cương…”

A Bảo cười đáp: “Thưa tổ mẫu, phụ thân rất nhớ người, nhưng biên cương chiến sự liên miên, người lại gánh vác trọng trách của Hoàng thượng, thật sự không thể rời đi được ạ. Hồi trước Tết, người Bắc Di xâm lược phía Nam, trong trận chiến đó phụ thân còn bị thương, phải dưỡng thương hơn nửa tháng mới gượng dậy được, người gầy rộc cả đi, con…” Nói đến đây, mắt nàng đỏ hoe, giọng nghẹn ngào.

Lão phu nhân kinh hãi, thất thanh hỏi: “Chẳng phải nó nói chỉ bị thương nhẹ thôi sao?”

A Bảo cúi đầu lau nước mắt, nức nở nói: “Đó là do phụ thân không muốn tổ mẫu và các bác phải lo lắng nên mới nói là thương nhẹ thôi ạ. Lúc đó, đại phu còn nói nếu phụ thân không tỉnh lại, thì… thì…” Nói đến chỗ đau lòng, A Bảo vùi mặt vào lòng Lão phu nhân, bật khóc nức nở.

Lão phu nhân cũng rưng rưng nước mắt, miệng không ngừng mắng lão Tứ lừa bà cụ, sao lại có thể lừa gạt mẹ già thế này.

Thấy hai bà cháu sắp ôm nhau khóc lớn, những người xung quanh không thể không lên tiếng an ủi. Mãi một lúc sau, cả hai mới nín khóc.

Lão phu nhân thật sự rất lo cho người con trai đang ở nơi biên ải xa xôi. Dù sao đó cũng là đứa con do bà cụ dứt ruột đẻ ra, tuy ông thường ngỗ ngược bất hiếu, khiến mẹ già phải lo lắng, nhưng tình mẫu tử máu mủ ruột rà, sao có thể không quan tâm cho được? Nghe cháu gái nói con trai bị thương, trong lòng bà cụ đau như thắt lại. Vì thế, sự không vui với A Bảo cũng vơi đi vài phần, thay vào đó là lòng thương xót cho con bé tuổi còn nhỏ đã phải rời xa chốn phồn hoa gấm vóc này để đến biên cương chịu khổ.